Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 838 -

Nhìn thấy từng con chữ của Nhiếp Mông, Vân Sơ cứ như được nhìn thấy chữ của Nhiếp Chu, phụ tử bọn họ đều là người có cốt khí.
Bài thi của hắn cũng được nhiều người thả thẻ bài nhất, chính là Trạng Nguyên trong kỳ vọng của tất cả mọi người.
Nhưng Nhiếp Mông mới mười sáu tuổi, vẫn còn là một hài tử, nàng không muốn đứa nhỏ này bị cuốn vào tranh đấu trên triều.
Cũng cùng lý do đó, dù hai đứa nhỏ Mạnh Thâm cùng Vân Chấn Giang có ưu tú bao nhiêu thì nàng cũng sẽ không để cho bọn họ ngoi đầu trong kỳ thi đình lần này.
Vân Sơ đặt thẻ bài của mình xuống.
Sở Hoằng Du vừa thấy Vân Sơ chọn ba người đứng đầu, hai mắt lập tức sáng lên.
Hắn lớn giọng nói với các vị trọng thần và chư vị cống sĩ: “Thí sinh Phùng Toàn Nghĩa ở đâu?”
Phùng Toàn Nghĩa bước ra: “Học sinh có mặt.”
Hắn ta là người nhà mẹ đẻ của tiền Thái Hậu, lúc ấy Thái Hậu mưu nghịch, toàn bộ Phùng gia bị phán lưu đày, sau khi Nhiếp Chính Vương thượng vị, Phùng gia được miễn hình phạt, trở lại kinh thành, vẫn cư trú trong tòa nhà trước kia của Phùng gia, nhi tử Phùng gia cũng có danh ngạch tham gia khoa cử.
“Phùng Toàn Nghĩa trung hậu thành thật, văn chương vững vàng có chiều sâu, khiến người ta phải nghiền ngẫm, trẫm rất hài lòng.” Sở Hoằng Du cầm lấy bút lông, đích thân hạ bút: “Phùng Toàn Nghĩa, đệ nhất giáp, đỗ đầu.”
Hắn vừa dứt lời thì toàn bộ triều đình đều an tĩnh.
Bọn họ đều biết Phùng Toàn Nghĩa là ai, là thân nhân huyết mạch của Nhiếp Chính Vương nhưng lại không biết trong số những bài văn vừa rồi, bài nào là của Phùng Toàn Nghĩa viết.
Cho dù chỉ viết tốt một chút thôi thì bọn họ cũng sẽ có ấn tượng, nhưng hiện tại bọn họ hoàn toàn không nhớ nổi, chứng tỏ Phùng Toàn Nghĩa cũng chẳng phải người tài hoa, phải nói là trong một đám thí sinh ưu tú như vậy, Phùng Toàn Nghĩa hoàn toàn không có chỗ đứng.
Một người như vậy mà có thể trở thành tân khoa Trạng Nguyên sao?
Đây chẳng phải là trò cười sao?
Phùng Toàn Nghĩa cũng ngẩn ngơ.
Lúc trước hắn ta quả thật có từng đọc sách, nhưng bị lưu đày hai năm, đã trải qua nỗi thống khổ xưa nay chưa từng có nên đã sớm quên hết những thứ trong sách vở, hắn ta tới tham gia khoa cử cũng chỉ vì Nhiếp Chính Vương cho hắn ta một cơ hội nên hắn ta mới muốn thử một lần xem sao.
Hắn ta nằm mơ cũng không ngờ chỉ thử một lần mà lại trở thành Trạng Nguyên.
Đương nhiên, hắn ta cũng không cho rằng bản thân là người giỏi giang gì, chắc chắn là Nhiếp Chính Vương tác động nên mới khiến tiểu hoàng đế không thể không khâm điểm cho hắn ta vị trí đệ nhất.
Hắn ta mừng như điên, quỳ xuống tạ ơn: “Khấu tạ Hoàng Thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Sở Thụy nhíu mày.
Hắn ta thật không rõ Vân Sơ đang muốn làm gì.
Ba năm mới có một kỳ thi đình, không phải nàng nên mượn cơ hội này đề bạt người nhà, sắp xếp vào các vị trí trong triều sao, vì sao lại cất nhắc Phùng Toàn Nghĩa?
Nhưng hắn ta rất nhanh đã hiểu được nguyên do.
Bởi vì vị trí đứng thứ hai là người Lâm gia, chính là thân đệ đệ của Lâm Cường, cũng là một kẻ tài học chẳng có gì xuất chúng.
Hắn ta đã dự định sẽ sắp xếp hai người này vào hàng tứ giáp, làm một chức quan nhỏ trong triều là được.
Hắn ta thật không ngờ cuối cùng một người thành Trạng Nguyên, một người thành Bảng Nhãn.
Vân Sơ muốn phủng sát hắn ta!
Sở Thụy nhìn lên chỗ cao, ánh mắt xuyên qua rèm châu, dừng trên người Vân Sơ.
Vân Sơ nhìn thẳng vào hắn ta, cong môi nở nụ cười.
Hiện giờ Lý thủ phụ đang gấp rút lôi kéo chư vị đại thần bãi miễn Nhiếp Chính Vương nhưng có rất nhiều người do dự không quyết, sợ bãi miễn thất bại thì sẽ bị Nhiếp Chính Vương trả thù.
Cho nên nàng mới quyết nghị đề bạt người Phùng gia và Lâm gia để đám người vẫn còn lưỡng lự đó mau chóng quyết định..
“Nhiếp Mông, đệ nhất giáp, đứng hàng thứ ba.”
Sở Hoằng Du hạ bút viết tên tam giáp.
Các triều thần không khỏi ồ lên, không nhịn được nhỏ giọng nghị luận.
“Nhiếp Mông có tài, xứng làm Trạng Nguyên nhưng lại chỉ đứng thứ ba.”
“Đứng dưới người khác cũng thôi đi, nhưng hai người Phùng, Lâm này nào có tài hoa gì.”
“Nhiếp đại nhân chết thảm, trưởng tử lại đánh mất danh vị Trạng Nguyên, thật là đáng buồn, Hoàng Thượng còn quá nhỏ, không biết nhìn người.”
“Ngươi còn không rõ sao, rõ ràng là Nhiếp Chính Vương ép Hoàng Thượng khâm điểm cho hai gã kia, Nhiếp Chính Vương là phụ thần đứng đầu, Hoàng Thượng chỉ có thể nghe hắn ta.”
“Nhiếp Chính Vương... ai...”
Mọi người sôi nổi lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận