Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 550 -

Lòng hiếu kỳ của rất nhiều người đều bị gợi lên, Đinh tiên sinh kia tính toán chuẩn như vậy sao?
“Nhi thần cho rằng có thể mời Đinh tiên sinh tới thử một lần.” Sở Dực chắp tay nói: “Nếu hắn có thể nói ra gì đó thì chứng minh người này cũng có chút bản lĩnh, nếu hồ ngôn loạn ngữ thì cứ kéo ra ngoài chém, cũng coi như là trừ bỏ một kẻ yêu ngôn hoặc chúng.”
Nghe vậy, Bình Tân hầu rụt cổ lại.
Ông ta nhắc đến Đinh tiên sinh trên Kim Loan Điện đúng là quá hấp tấp mà, lỡ đâu Đinh tiên sinh không tính được vận mệnh quốc gia thì chẳng phải sẽ bị ông ta hại chết sao?
“Tuyên, Đinh Nhất Nguyên yết kiến!”
Hoàng đế ra lệnh, Cao công công lập tức truyền ý chỉ xuống dưới, tầng tầng lớp lớp, chưa đến nửa canh giờ là Đinh Nhất Nguyên đã được đưa tới Kim Loan Điện.
Đinh Nhất Nguyên mặc một bộ xiêm y màu vàng, chòm râu rất dài, thoạt nhìn rất có tư thái của cao nhân.
“Thảo dân bái kiến Hoàng Thượng.”
Hắn không quỳ xuống đất mà chỉ khom lưng hành lễ, tư thái thanh cao nhưng trong mắt không hề có một chút miệt thị nào, vô cùng tôn kính người ngồi trên long ỷ kia.
Hoàng đế biết thế ngoại cao nhân đều không tuân theo lễ tiết của thường nhân nên cũng không so đo, ông ta nhàn nhạt nói: “Ngươi chính là Đinh tiên sinh?”
“Đúng là tại hạ.”
“Ngươi có thấy tảng đá to trong điện không, trẫm gọi ngươi tới là muốn ngươi tính một quẻ liên quan tới tảng đá này.”
Đinh Nhất Nguyên đi một vòng quanh tảng đá, sau đó lấy ra ba đồng tiền từ trong tay áo, ngồi xuống tại chỗ nhắm mắt lẩm bẩm.
Thấy một màn như vậy, Kỳ quốc sư lập tức châm chọc: “Tính vận mệnh quốc gia thì phải lập đàn, thỉnh lão tổ thiên sư thần vị, cũng cần cờ hoa pháp khí... Chỉ dùng ba đồng tiền làm sao thông được linh khí thiên địa, làm sao xem được tương lai, đúng là thuật sĩ giang hồ, quá mức buồn cười rồi.”
Rất nhiều đại thần sôi nổi lắc đầu.
“Xem ra chỉ là một kẻ đoán mệnh lừa đảo mà thôi.”
“Vậy mà lại lừa tới Kim Loan Điện, xem ra ngày chết của hắn không còn xa.”
“Trước khi chết có thể nhìn thấy đương kim thiên tử, cũng xem như là phúc phận của hắn.”
“Kiếp sau làm người thành thật một chút.”
Đinh Nhất Nguyên đều bỏ ngoài tai những lời nghị luận đó.
Hắn biết rõ làm cái gì thì phải theo đến cùng, nếu đã lựa chọn đi con đường này thì hắn không thể làm một cái bao cỏ bỏ dở giữa chừng.
Hắn từng cố ý đến một số đạo quan học một ít thứ, càng học lại càng thấy nghề này chỉ nói về những thứ mông lung, một thứ mang tính thực chất cũng không có.
Không còn cách nào, vậy thì cứ học cách dùng những thứ mơ hồ này để phô trương thanh thế đi.
Đinh Nhất Nguyên tùy ý đặt ba đồng tiền kia xuống đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào đồng tiền, ánh mắt càng ngày càng sắc bén, cứ như đang tiến hành câu thông với thứ gì đó.
Ngay sau đó, ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào đồng tiền, di chuyển chúng theo một hình thù kỳ quái, càng di chuyển thì thần sắc của hắn càng trở nên trầm mặc.
Không biết hắn cảm nhận được cái gì, ngón tay đột nhiên run lên, thân hình cũng run rẩy, trông hắn cứ như đang cố gắng ổn định tinh thần, hắn nhặt ba đồng tiền lên, nhìn về phía người ngồi trên cao rồi chắp tay nói: “Hoàng Thượng, quẻ tượng cho biết những chữ trên tảng đá kia thật sự là lời cảnh cáo của trời cao.”
“Nói hươu nói vượn! Ăn nói bừa bãi! Yêu ngôn hoặc chúng!” Kỳ quốc sư lạnh lùng nói: “Nếu ba đồng tiền có thể tính ra vận thế thì cả thế giới này đã trở nên lộn xộn.”
“Thật sự là lộn xộn.” Đinh Nhất Nguyên gằn từng chữ một nói: “Quốc sư nhìn thấy thiên cơ lại bóp méo thiên mệnh nên mới dẫn tới trời phạt, ba ngày sau phương nam xảy ra địa chấn, đó là chứng minh.”
Hắn vừa nói xong thì tất cả mọi người đều ồ lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận