Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 359 -

“Ta thật không ngờ bản thân lại yêu một độc phụ như ngươi.”
Tần Minh Hằng cười ha hả.
Cười bản thân ngu xuẩn, cười bản thân chưa bao giờ hiểu rõ nữ nhân này.
Vì một nữ tử tâm địa độc ác mà khiến Tần gia rơi vào khốn cảnh.
Thật là không đáng giá.
“Vân Sơ, ta có thể nói cho ngươi tất cả, nhưng ta có một điều kiện.” Hắn ta cắn răng mở miệng: “Khôi phục phủ Tuyên Võ hầu, ta biết ngươi có năng lực này.”
Vân Sơ cũng cười: “Ngươi cảm thấy có thể sao?”
“Nếu ngươi không làm theo lời ta thì ta tình nguyện ôm theo bí mật này.” Tần Minh Hằng trầm mặc: “Ngươi chỉ muốn biết nam nhân đêm đó là ai sao, không muốn biết hai đứa nhỏ bị vứt ở đâu sao, không muốn biết hai đứa nó còn sống hay đã chết sao?”
Tim Vân Sơ co chặt.
Nàng biết bản thân đang bị bắt chẹt, nhưng nàng không thể để lộ bất kỳ cảm xúc nào, nếu không nàng sẽ vĩnh viễn bị hắn ta xoay trái xoay phải.
Nàng âm thầm hít một hơi, cười lạnh: “Tần Minh Hằng, vẫn là câu nói kia, ngươi không thành thật nói ra những chuyện mà ngươi biết thì Tần gia ngươi sẽ đoạn tử tuyệt tôn ở đời của ngươi. Đừng lấy cái gọi là bí mật tới uy hiếp ta, bởi vì hai đứa nhỏ của ta cũng đã chết non... nhưng hài tử của ngươi vẫn còn.”
“Ngươi chắc chắn bọn nó đã chết non sao?” Tần Minh Hằng lộ ra ý cười quỷ dị: “Nếu ta nói bọn nó còn sống thì sao?”
“Vì tìm đường sống, đúng là các gì cũng nói được.” Vân Sơ lắc đầu: “Ta cho ngươi thời gian một nén nhang.”
Tần Minh Hằng cười ha hả: “Nhi tử kia của ta đã đổi sang họ Lạc, nó không còn là nhi tử Tần gia, ngươi không uy hiếp được ta đâu.”
Vân Sơ không hề mở miệng, nàng bước lên thắp một nén nhang.
Sương khói lượn lờ, nàng nhìn khói nhẹ, hít thở nhiều lần mới có thể thoát khỏi câu nói kia của Tần Minh Hằng.
Nàng cũng hy vọng Tần Minh Hằng không phải há mồm nói bậy, nàng hy vọng hai đứa nhỏ còn sống...
Biết rõ hy vọng này rất nhỏ bé nhưng nàng vẫn ôm hy vọng... Nàng nguyện ý dùng mạng của mình để đổi lấy khả năng này...
Một nén nhang từ từ cháy sạch, Tần Minh Hằng vẫn im lặng không mở miệng.
Vân Sơ xoay người nhìn hắn ta: “Nhớ kỹ, đây là lựa chọn của ngươi, đừng trách ta tàn nhẫn độc ác.”
Nàng cất bước đi ra ngoài.
Nghe thấy cửa phòng mở, Sở Dực lập tức sang đón, không cần mở miệng hỏi, chỉ cần nhìn vẻ mặt xanh mét của Vân Sơ, hắn đã biết nàng chưa hỏi được thứ mà nàng muốn.
Hắn mở miệng: “Vân tiểu thư, ngươi muốn tra cái gì, không bằng để ta giúp ngươi.”
“Đa tạ.” Vân Sơ lắc đầu: “Ta có biện pháp khiến hắn ta mở miệng, không làm phiền Vương gia.”
Sở Dực lấy một lệnh bài đưa sang: “Đây là lệnh bài thông hành của nhà lao, nếu ngươi lại muốn thẩm tra thì cứ trực tiếp tới đây là được.”
Vân Sơ mím môi, khom người hành lễ: “Vương gia...”
“Vân tiểu thư, ngươi đã nói rất nhiều tiếng cảm tạ.” Sở Dực khẽ đỡ nàng: “Ta đưa Vân tiểu thư ra ngoài.”
Hai người bước ra cửa Đại Lý Tự.
Vân Sơ dừng bước, ngẩng đầu hỏi nam nhân trước mặt: “Mạo muội hỏi một câu, sinh thần của Du ca nhi và Trường Sinh là ngày nào vậy?”
Nàng đã có ý niệm này từ rất lâu, nhưng vì quá hoang đường nên nàng căn bản không dám nghĩ xa hơn.
Nhưng lời Tần Minh Hằng vừa nói lại khiến hình ảnh của hai đứa nhỏ hiện ra trước mắt nàng.
Nếu đôi nhi nữ của nàng còn sống, có khi nào bọn nó chính là... Du ca nhi và Trường Sinh?
Sẽ sao?
Sẽ sao?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận