Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 376 -

Vừa nói tới chuyện trên chiến trường là Vân lão tướng quân lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, vô cùng vui vẻ chia sẻ kinh nghiệm mang binh đánh giặc của mình
Sở Dực nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng lại khen ngợi vài câu, dỗ dành lão tướng quân vui như được mùa.
Hôm đó Trung Thư Lệnh đại nhân nói với hắn là nhờ được nhạc phụ đại nhân nhìn trúng nên sau này mới được ông ấy gả nữ nhi cho.
Hắn cũng có thể học theo biện pháp này.
Tuy hắn và Vân Sơ còn chưa đi đến bước kia nhưng giành được sự yêu thích của người Vân gia trước, tuyệt đối không lỗ.
Hai người đang nói chuyện thì ba mẫu tử Vân gia đã đến nơi.
Đôi mắt ôn hòa của Vân Trạch lúc này lại đang đè nén lửa giận, lạnh lùng nhìn Sở Dực.
Sở Dực cảm nhận được bầu không khí không giống bình thường, có chút kinh ngạc nhìn vào mắt Vân Trạch: “Vân đại nhân, đây là?”
Vân Trạch rũ mắt, che giấu cảm xúc: “Thân thể tổ phụ không khỏe, ta lo lắng tình huống của tổ phụ sẽ vô tình mạo phạm Vương gia.”
Vân lão tướng quân ngáp một cái: “Xác thật là có chút mệt mỏi, ta đi ngủ, mấy người trẻ tuổi các ngươi trò chuyện đi.”
Sở Dực ra ngoài, nhìn về phía Lâm thị nói: “Vân phu nhân, mấy ngày trước ta vô tình có được một lọ Ngọc Cơ Cao, đặc chế riêng cho phụ nhân trên bốn mươi tuổi, ta đặc biệt mang đến cho Vân phu nhân.”
Tùy tùng phía sau hắn lấy ra một lọ sứ trắng đưa cho Lâm thị.
Lâm thị là nữ nhân, có nữ nhân nào mà không thích đẹp, mặc kệ thứ này có tác dụng hay không, nếu Bình Tây Vương đã cố ý mang tới thì bà ấy cứ nhận thôi.
Vân Trạch cười lạnh.
Dùng mấy thứ này nịnh hót người Vân gia là có thể xóa bỏ thương tổn của Sơ nhi sao, là có thể làm Vân gia cam tâm tình nguyện giúp hắn đoạt ngôi hoàng đế sao, quả thực là nằm mơ.
“Vân đại nhân.” Sở Dực nhìn hắn mở miệng nói: “Nghe nói Vân thiếu phu nhân đang mang thai, ta đã xin Lý thái y một phương thuốc hỗ trợ nữ nhân sinh sản thuận lợi, mẫu tử bình an, trước khi sinh một tháng, cứ cách ba ngày dùng một lần là được.”
Hắn lấy ra một đơn thuốc đưa tới tay Vân Trạch.
Ý cười lạnh trên mặt Vân Trạch lập tức biến mất.
Đây là bí phương của cung đình, chỉ có người của hoàng thất mới biết.
Vân gia quyền cao chức trọng, nếu khom lưng tới thỉnh cầu Hoàng Thượng, Hoàng Thượng hẳn là sẽ ban cho, nhưng lúc đó xem như phải trả giá mới có được.
Hiện tại Bình Tây Vương lại đưa bí phương tới trước mặt hắn, hắn căn bản không thể cự tuyệt.
Lâm thị mặt mày hớn hở nhận lấy: “Đa tạ Vương gia, nếu Vương gia có chỗ cần dùng Vân gia thì cứ nói.”
Sở Dực bình thản: “Ta và Vân đại nhân tâm đầu ý hợp, chút chuyện nhỏ này, không cần cảm tạ.”
Vân Trạch rũ môi.
Nhiều lắm chỉ được xem là quen biết, gọi là bằng hữu cũng miễn cưỡng, từ khi nào mà giao tình lại sâu như vậy?
Tâm đầu ý hợp, thật là bội phục hắn có thể nói thành lời.
Sở Dực lúc này mới dám nhìn Vân Sơ nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua: “Ta đến thăm lão tướng quân một chút, không làm phiền nữa, cáo từ.”
Chờ đến tối, Vân Sơ sẽ lại đón hai đứa nhỏ đến dùng cơm, đến lúc đó có rất nhiều cơ hội trò chuyện.
Chờ hắn đi rồi, Lâm thị mới giật mình: “Bình Tây Vương đưa này đưa kia rồi lại đi như vậy, sao ta lại thấy có chỗ nào đó không đúng?”
Vân Trạch không trả lời.
Sơ nhi đã quyết định rời khỏi Tạ gia, hắn sẽ không để Sơ nhi rơi vào một ổ sói khác.
Hắn phải nghĩ cách để khiến hai ngoại sanh quay về bên cạnh Sơ nhi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận