Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 530 -

Công chúa Khánh Hoa tái mặt: “Nếu ngươi cưới một nữ nhân như vậy, không chỉ ngươi mà ngay cả ta cũng sẽ bị người ta nhạo báng, ngươi...”
Sở Dực quay đầu phất tay áo rời đi.
Ở một nơi xa, Sở Thụy nhìn thấy một màn như vậy, đôi môi tái nhợt lộ ra một nụ cười như có như không.
Thái Hậu đỡ tay ma ma đi đến bên cạnh hắn, duỗi tay phủ thêm cho hắn một chiếc áo lông chồn.
“Hôm nay trong yến hội đã tác thành cho hai mối nhân duyên, mà con đến giờ vẫn lẻ loi một mình, ai gia nhìn mà đau lòng...”
Sở Thụy mím môi: “Cái thân thể rách nát này của con, không làm liên lụy người khác thì hơn.”
“Thụy nhi, ai gia biết tâm tư của con nên sẽ không ép con cưới thê tử nữa.” Thái Hậu thở dài: “Nhưng phụ thân con chỉ có một đích trưởng tử là con, con nhẫn tâm nhìn phụ thân con đoạn tử tuyệt tôn sao? Thụy nhi, ai gia đồng ý không tìm Vương phi cho con nữa, nhưng con cũng phải đồng ý sinh một nhi tử, có được không?”
Bà ta nói xong lại phất tay.
Ma ma đưa mời mấy cung nữ bước vào, mập ốm cao thấp, nhan sắc loại nào cũng có.
Sắc mặt Sở Thụy tức khắc thay đổi.
Hắn bỗng nhiên hiểu ra, Thái Hậu đang muốn từ bỏ hắn.
Bởi vì hắn không nghe lời nên Thái Hậu muốn đổi một quân cờ khác, quân cờ này chính là hài tử của hắn.
Hắn có thể từ chối việc thành thân, nhưng chuyện sinh hài tử... Chỉ cần Thái Hậu bỏ thuốc thì đã không phải là chuyện mà hắn có thể lựa chọn.
Lúc này hắn giống như người đứng trên vách núi, đi về phía trước hay lui về phía sau đều là tuyệt lộ.
Sở Thụy mím môi, chậm rãi mở miệng: “Tổ mẫu, con cho rằng những tiện tì này không xứng sinh nhi tử cho con.”
Thái Hậu khẽ nhíu mày: “Hửm, ý của Thụy nhi là?”
“Con đồng ý với tổ mẫu, con sẽ cưới thê tử.” Sở Thụy gằn từng chữ một nói: “Không chỉ cưới chính phi, mà còn có trắc phi, thứ phi, thị thiếp.”
Thái Hậu trợn tròn con ngươi: “Thụy nhi, không phải con đang dỗ dành ai gia đó chứ?”
Ban đầu bảo hắn cưới một chính thê mà đã náo loạn long trời, bây giờ lại đồng ý cưới nhiều người như vậy sao.
“Trưởng nữ Ngu gia, thứ nữ Chu gia mà tổ mẫu tìm khi trước, cưới ai cũng được.” Sở Thụy cong môi cười: “Nhưng con muốn tự chọn chính phi cho mình.”
Thái Hậu bị hắn dắt mũi, theo bản năng lên tiếng hỏi: “Con muốn cho ai làm chính phi?”
“Trưởng nữ Vân gia, Vân Sơ.” Sở Thụy gằn từng chữ một: “Nếu tổ mẫu không làm được thì cũng nên từ bỏ chuyện này luôn đi.”
Thái Hậu không thể nào tin nổi: “Con muốn cưới Vân Sơ sao, cưới nàng làm gì?”
Nếu Vân gia còn binh quyền thì ai mà chẳng ước cưới được trưởng nữ Vân gia, nhưng bây giờ Vân gia chẳng là cái thá gì cả.
Mấu chốt nhất chính là,Vân Sơ từng gả chồng, hơn nữa nghe nói nàng không thể sinh con được nữa, cưới về cung phụng sao?
“Con chỉ là muốn cưới nàng.” Sở Thụy ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Con hy vọng lúc chết đi sẽ được ý trung nhân đưa tiễn đoạn đường cuối cùng.”
Thái Hậu đột nhiên nghẹn thở.
Ba chữ ý trung nhân kia khiến tim bà ta nhói đau.
Thụy nhi đời này đã quá thống khổ rồi, bởi vì bệnh tật ốm yếu mà không dám ăn thứ hắn muốn ăn, không dám tới nơi hắn muốn tới, không dám làm chuyện bản thân muốn làm... Hiện giờ vất vả lắm mới tìm được một người mà hắn muốn cưới về, sao bà ấy có thể nhẫn tâm cự tuyệt...
Dù sao vẫn còn có trắc phi, thứ phi, thị thiếp... cưới mười mấy nữ nhân như vậy, chắc chắn sẽ sinh được hài tử mà thôi.
Thụy nhi đã từ chối uống máu đầu tim, như vậy sẽ không sống lâu nữa... Bà ta chỉ muốn trước khi chết, Thụy nhi sẽ để lại nòi giống của mình.
Hốc mắt Thái Hậu có chút ướt át: “Được, Thụy nhi, ai gia đồng ý với con.”
Bà ta biết rõ lúc này Hoàng Thượng đã đồng ý hôn sự của Sở Dực và Vân Sơ, nhưng vậy thì đã làm sao?
Chỉ cần chưa cưới vào cửa thì mọi thứ đều có thể thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận