Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 703 -

Sở Mặc ngồi vào vị trí, thành thật cúi đầu dùng bữa.
Hắn ta khẽ quay đầu quan sát xung quanh, lập tức nhìn thấy Sở Dực đang nói chuyện với Vân Sơ, phu thê vô cùng hòa thuận.
Hắn ta không nhịn được cúi đầu cười lạnh, chờ hắn ta quay về Hộ bộ, chuyện đầu tiên hắn ta làm chính là đến Đại Lý Tự vạch trần phủ Bình Tây Vương cất trữ búp bê nguyền rủa.
Chờ hắn ta dìm chết Sở Dực thì sẽ đến phiên Thái Tử.
Từ năm hắn ta tám tuổi, hắn ta đã luôn muốn ngồi lên vị trí kia, cũng vì vậy mà vô cùng nỗ lực.
Hắn ta vẫn luôn được lão sư ở Quốc Tử Giám khen ngợi, càng ngày càng ưu tú hơn Thái Tử.
Chỉ vì Thái Tử lớn hơn hắn ta vài tuổi, chỉ vì Thái Tử là Hoàng Hậu sinh ra nên Thái Tử chắc chắn sẽ thành Thái Tử sao?
Dựa vào cái gì mà phải lập trưởng chứ không lập hiền?
Thể chế của Đại Tấn nên thay đổi rồi.
Trong lúc đầu óc hắn ta đang hiện ra vô số ý niệm thì Quốc sư ngồi bên dưới đột nhiên đứng dậy: “Hoàng Thượng, vi thần vừa mới tiện tay bấm độn một chút, thế mà lại tính ra có người dùng vu cổ nguyền rủa Hoàng Thượng!”
“Cái gì?”
Hoàng đế lập tức thoát khỏi cảm giác tình phụ tử lâng lâng do Sở Mặc tạo ra, ông ta đứng phắt dậy: “Quốc sư, ngươi nói tỉ mỉ xem nào!”
Cánh môi Sở Mặc gợi lên một độ cung.
Hắn ta vốn định chờ sau khi bản thân ổn định lại thì mới cho lão tam một đòn chí mạng nhưng không ngờ Quốc sư lại tính ra trước, xem ra Quốc sư cũng không phải người của lão tam.
Có Quốc sư ra mặt, độ tin cậy của chuyện này càng cao hơn, đốm lửa này có thế nào cũng không lan tới chỗ hắn ta.
Sở Mặc uống một ngụm rượu, ngồi ngay ngắn xem diễn.
Đinh Nhất Nguyên lấy ba đồng tiền từ trong tay áo ra, tính toán hồi lâu rồi nói: “Phương đông, hắc khí tận trời, vu cổ xuất phát từ nơi đó, xin Hoàng Thượng mau chóng sắp xếp người đi tra xét! Nếu chậm trễ thì e là long thể của Hoàng Thượng sẽ bị quấy nhiễu!”
Hoàng đế nào dám lấy thân thể của mình ra đùa giỡn, lập tức sai Quốc sư mang theo Ngự Lâm Quân tức tốc điều tra.
Hôm nay là thọ yến của ông ta, cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy, sắc mặt ông ta vô cùng khó coi, người ngồi bên dưới không ngừng lo lắng đề phòng, không biết là nhà nào gặp tai ương.
Sở Mặc quay đầu nhìn về phía Sở Dực, mở miệng nói: “Tam đệ thấy thế nào?”
Sở Dực trầm mặc nói: “Cũng không biết là ai dám can đảm nguyền rủa phụ hoàng, tuyệt đối không thể xử nhẹ!”
Sở Mặc hứng thú nói: “Vậy tam đệ cảm thấy nên xử lý thế nào?”
“Đương nhiên là đầu rơi xuống đất, toàn tộc lưu đày!” Thái Tử ngồi bên cạnh lạnh lùng nói: “Phụ hoàng vẫn còn đang tráng niên mà đã có người dám sử dụng vu cổ, có khác gì là mưu phản đâu?”
Trên mặt Hoàng Hậu cũng lộ ra vẻ khẩn trương.
Bà ta cũng không biết vì sao hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.
Cũng tốt thôi, cứ xem tình huống thế nào đã.
Bà ta yên lặng liếc mắt ra hiệu cho Doãn ma ma đang đứng đằng sau.
Mọi người bất an chờ đợi, không một ai có tâm tình nhấm nháp những món ăn trân bảo mỹ vị hôm nay.
Hơn nửa canh giờ qua đi, cuối cùng Đinh Nhất Nguyên cũng đưa người trở lại.
Mọi người nhìn thấy trên tay hắn là một miếng vải màu vàng vẽ đầy phù chú, trên mảnh vải là một con búp bê màu đen bị ghim đầy kim châm.
Sau lưng búp bê kia là một tờ giấy, trên giấy chính là sinh thần bát tự của người nào đó.
“Hoàng Thượng, nội dung trong tờ giấy này chính là sinh thần của Hoàng Thượng!” Đinh Nhất Nguyên lạnh lùng nói: “Đây là một vu thuật cổ xưa của các xóm làng trong dân gian, viết sinh thần bát tự vào giấy, sau đó lại dùng kim châm ngâm thủy ngân ghim vào búp bê, một ngày hai ngày sẽ không phát sinh vấn đề gì, nhưng thời gian càng dài, thân thể Hoàng Thượng sẽ chậm rãi héo mòn như bị tằm ăn sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc vỏ rỗng...”
Hai mắt hoàng đế như tóe ra lửa: “Thứ này, tìm thấy thứ này ở đâu!”
Sở Mặc cười.
Thứ này không phải là thứ mà khi trước Tạ Thế An đã tìm người làm ra sao...
Hắn ta lẳng lặng liếc nhìn Sở Dực.
Ngày chết của lão tam tới rồi, nguyền rủa phụ hoàng còn nghiêm trọng hơn cả gian lận khoa cử, cho dù không bị xử chết thì cũng sẽ bị biếm thành thứ dân.
“Bẩm báo Hoàng Thượng, vật này được tìm thấy trong hồ nước của phủ Cung Hi Vương!” Đinh Nhất Nguyên lớn tiếng nói.
Sở Mặc ngây ngẩn cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận