Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 694 -

Hoàng Hậu quay đầu nhìn Lê Tĩnh Xu, khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt.
Bà ta cả đời tính kế người khác, không ngờ bây giờ lại bị tiện nhân này mổ mắt, nhân sinh thật quá buồn cười.
Hoàng Hậu bị đưa khỏi Khôn Ninh Cung, vào thẳng lãnh cung.
Lê Tĩnh Xu kinh hoảng suy yếu nói: “Nhị Lang, ta không thể, không thể ở Khôn Ninh Cung...”
Hoàng đế chỉ hơi trầm mặc, chớp mắt một cái: “Đến Dưỡng Tâm Điện.”
Tuy Hoàng Hậu phạm sai lầm, bị biếm vào lãnh cung nhưng vẫn là Hoàng Hậu.
Sắc mặt của Lê Tĩnh Xu có chút dại ra.
Bà ta chỉ là muốn lấy lui làm tiến, sao lại không cho bà ta vào Khôn Ninh Cung thật như vậy chứ.
Nhưng Dưỡng Tâm Điện... cũng là một nơi tốt.
Ma ma bế Lê Tĩnh Xu đặt vào kiệu, bốn tiểu thái giám nâng kiệu, vững vàng đi tới Dưỡng Tâm Điện.
Toàn bộ ngự y của Ngự Y Viện đã chờ ở đó, bắt mạch kê thuốc cho Lê Tĩnh Xu...
Thế trận hùng hổ như vậy, cơ hồ đã khiến tất cả mọi người đều biết.
“Trời ơi, Cẩm phu nhân vào Dưỡng Tâm Điện của Hoàng Thượng ở?”
“Nghe nói Cẩm phu nhân và Hoàng Hậu nương nương phát sinh tranh chấp, bị Hoàng Hậu đâm một đao, Hoàng Hậu cũng vì chuyện này mà bị biếm vào lãnh cung.”
“Cẩm phu nhân và Hoàng Thượng không phải là...”
“Ngươi đã quên sao, năm đó suýt nữa là Cẩm phu nhân đã gả cho đương kim hoàng thượng...”
“Thì ra là thế.”
“Hoàng Hậu bị biếm vào lãnh cung, tiếp theo sẽ không phải là Cẩm phu nhân vào hậu cung đó chứ?”
“A, chuyện này... đã năm mươi tuổi rồi, không phù hợp.”
“Thích hợp hay không, chỉ có Hoàng Thượng định đoạt.”
“...”
Lời đồn đãi truyền khắp trong cung ngoài cung.
Bọn hạ nhân phủ Bình Tây Vương đã nghe hết mấy lời đồn bên ngoài, quay về phủ thuật lại cho Vân Sơ.
Khóe môi Vân Sơ lộ ra một độ cung.
Lê Tĩnh Xu thật đúng là bất chấp tất cả, đáng tiếc, bọ ngựa bắt ve, hoàng tước núp sau... Đương nhiên, hiện tại chưa phải là thời điểm để hoàng tước ra tay.
Sở Mặc rơi vào tuyệt cảnh, sau khi đối phó Hoàng Hậu xong xuôi, tiếp theo sẽ đến lượt phủ Bình Tây Vương.
“Vương phi, Tạ Thế Doãn tới.”
Lộ Vi bước vào bẩm báo.
Vân Sơ gật đầu: “Chờ mấy hài tử dùng điểm tâm xong thì đưa nó tới chỗ ta một chuyến.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Thế Doãn tới vương phủ trong vòng nửa năm qua, nó thật sự cho rằng Sở Trường Sinh đã sớm quên mất nó, không ngờ lúc này lại mời nó tới vương phủ.
“Thế Doãn, ngươi tới rồi.”
Sở Trường Sinh vô cùng nhiệt tình.
Nửa năm trước mẫu thân mang thai đệ đệ, con bé sợ xảy ra bất trắc nên không còn mời Tạ Thế Doãn tới phủ nữa.
Lúc trước con bé không rõ tình huống của Tạ gia, ca ca đã nói hết tất cả cho nó biết, lúc đó nó mới biết được người Tạ gia đều không phải thứ tốt đẹp gì nên bắt đầu xa cách Tạ Thế Doãn.
Hôm nay mời Tạ Thế Doãn đến đây là ý của mẫu thân.
Sau khi mấy hài tử dùng điểm tâm xong, Tạ Thế Doãn được đưa tới phòng khách.
“Bái kiến Vương phi!”
Tạ Thế Doãn cúi đầu thỉnh an.
“Doãn ca nhi gầy...” Vân Sơ thở dài: “Có phải đại ca ngươi lại khắt khe ngươi không?”
Tạ Thế Doãn không nói chuyện.
Vân Sơ tiếp tục nói: “Ngươi có thể nói với đại ca ngươi ngươi hay tới vương phủ, ta nghĩ đại ca ngươi sẽ cố kỵ một chút.”
“Đa tạ Vương phi quan tâm.” Tạ Thế Doãn mở miệng: “Tiểu quận chúa là bằng hữu của ta, ta không muốn lợi dụng tiểu quận chúa, hiện tại ta rất tốt.”
Vân Sơ cho người mang tới một ít hoa quả, thưởng cho nó cầm về.
Xe ngựa chưa tới Tạ gia thì Tạ Thế Doãn đã bước xuống, nó không muốn kẻ nào ở Tạ gia biết nó và Sở Trường Sinh là bằng hữu.
Sau khi nó vào cửa thì cũng vừa lúc Tạ Thế An về nhà, nó còn nhìn thấy Tạ Thế An cầm một con búp bê kỳ quái trong tay, bởi vì con búp bê kia quá đặc biệt nên nó không nhịn được hỏi tới hỏi lui mấy lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận