Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 501 -

Công chúa Cổ Lệ đi đến trước mặt Sở Dực.
Nàng ta nghiêng đầu, mềm mại nói: “Ta nghe người ta nói ngươi còn chưa cưới vương phi, thật vậy sao?”
Sở Dực gật đầu: “Quả thật là như thế.”
Công chúa Cổ Lệ nhoẻn miệng cười: “Ở Hồng Nam bọn ta, nam tử mười tám tuổi đã thành gia lập thất, tại sao ngươi đã hai mươi lăm hai mươi sáu mà vẫn còn lẻ loi một mình?”
“Đang đợi người có duyên thôi.” Sở Dực bình thản nói: “Công chúa còn có việc gì không?”
Thiếu nữ lấy một chiếc bao nhỏ treo bên hông, mở bao lấy ra mấy viên kẹo như thủy tinh sáng lấp lánh: “Đây là kẹo thủy tinh độc nhất vô nhị của Hồng Nam, Vương gia nếm thử xem có thích không?”
Cung Hi Vương đứng cách đó không xa nhìn Sở Dực nhận lấy kẹo.
Cánh môi hắn ta lộ ra một nụ cười châm biếm.
Tam đệ này vì người trong lòng mà cự tuyệt Đàm gia, cự tuyệt Phương gia, bây giờ công chúa đưa tới cửa lại chịu nhận rồi sao.
Thì ra không phải là vì quá yêu người trong lòng mà là năng lực của Đàm gia cùng Phương gia không đủ để khiến hắn động tâm.
Cung Hi Vương cười lạnh một tiếng, cao giọng nói: “Tam đệ, phụ hoàng bảo mấy người chúng ta đến Ngự Thư Phòng một chuyến.”
Hắn ta nói xong thì xoay người rời đi.
Hắn ta vừa đi thì gương mặt của Sở Dực cũng phủ lên một tầng hơi lạnh, tay hắn vẫn cầm viên kẹp thủy tinh kia, ngữ khí lạnh thấu xương: “Xin lỗi công chúa, ta không ăn đồ ngọt, công chúa tìm người khác đi.”
“Đinh”, viên kẹo rơi xuống đất.
Sở Dực xoay người sang chỗ khác, cất bước đi tới Ngự Thư Phòng.
Hốc mắt của công chúa Cổ Lệ lập tức đỏ lên, nàng ta ngồi xổm xuống nhặt lấy viên kẹo.
Hoàng đế gọi mấy nhi tử đến Ngự Thư Phòng, một đám nữ nhân hậu cung cũng có mặt ở đó, chủ yếu là thương lượng chuyện tiếp đãi sứ thần.
Hoàng Hậu cùng Thái Hậu tiếp đãi nữ quyến, mấy vị hoàng tử sẽ đưa những người còn lại du ngoạn kinh thành một phen.
Sau khi nói xong chính sự, Thái Hậu đột nhiên mở miệng: “Ai gia xa xa nhìn thấy Dực nhi và công chúa Cổ Lệ trò chuyện vô cùng vui vẻ, không bằng chúng ta tác hợp cho một mối lương duyên?”
Hoàng Hậu vô cùng kinh ngạc, Thái Hậu và Sở Dực lúc trước còn náo loạn một hồi, quan hệ như nước với lửa, tại sao bây giờ lại chủ động mở miệng cầu thú công chúa ngoại bang cho lão tam?
Thái Hậu không thèm để ý uống ngụm trà.
Bà ta thật sự là không chấp nhận được lão tam nên mới cầu thú công chúa Cổ Lệ cho hắn.
Lão tam vốn đang không có người cậy vào, sau khi cưới công chúa, toàn bộ Hồng Nam sẽ trở thành thế lực của lão tam.
Xin hỏi Hoàng Hậu Thái Tử có thể không hoảng loạn sao?
Xin hỏi lão nhị Sở Mặc có thể không sinh lòng cảnh giác sao?
Khiến lão tam trở thành cái đinh trong mắt tất cả mọi người không phải càng tốt hơn việc bà ta đích thân động thủ sao?
“Thái Hậu nói rất đúng.” Ân tần không nhịn được mở miệng: “Trong số tất cả hoàng tử, cũng chỉ còn Dực nhi là có thể thành hôn với công chúa, Dực nhi...”
Bà ấy nhìn về phía Sở Dực, đau khổ khuyên nhủ: “Liên hôn với công chúa Cổ Lệ là chuyện tốt cho cả hai quốc gia, con ngàn lần đừng hành động theo cảm tính.”
Nhi tử này của bà ấy vì nông nữ kia mà cự tuyệt tất cả quý nữ ở kinh thành, bà ấy chỉ có thể gộp chung hôn sự vào chuyện quốc gia đại sự để ép nhi tử đi vào khuôn khổ.
“Phụ hoàng, nhi thần cho rằng liên hôn không chỉ là hai nước kết giao hảo mà còn là tác thành cho một mối lương duyên.” Cung Hi Vương chắp tay nói: “Bây giờ tam đệ đã có người trong lòng, vì người trong lòng mà không cần gì cả, nếu bức bách tam đệ cưới công chúa, hắn chắc chắn sẽ vắng vẻ cô phụ công chúa, nếu như vậy thì giao tình nhiều năm giữa Hồng Nam và Đại Tấn cũng sẽ bị hủy trong một sớm một chiều.”
“Quả thật là như thế.” Hoàng Hậu gật đầu, ôn hòa nói: “Ngươi tình ta nguyện mới là một chuyện tốt đẹp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận