Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 811 -

Buổi thượng triều ngày hôm sau.
Đô úy triều đình thượng tấu đêm qua đã phát hiện người Đông Lăng xuất hiện ở kinh thành, bọn họ điều tra suốt đêm, đã phát hiện một viện tử toàn người Đông Lăng ở một ngõ nhỏ thành Tây, theo điều tra của bọn họ, đám người Đông Lăng này đã ẩn nấp ở kinh thành ít nhất hai tháng trở lên.
“Nhóm người này dã tâm không nhỏ!” Vân Sơ ngồi sau rèm, lạnh giọng mở miệng: “Đông Lăng ẩn núp ở kinh thành Đại Tấn ta, lòng muông dạ thú, chẳng lẽ chư vị còn cho rằng không cần khai chiến với Đông Lăng sao?”
Về chiến dịch đánh Đông Lăng này, gần như buổi thượng triều nào cũng nhắc tới.
Nhưng mấy lần trước Vân Sơ đều không phát biểu ý kiến, mà ngay lúc này, trước khi mọi người kịp lên tiếng, nàng đã mở miệng biểu lộ lập trường.
Người đứng cùng trận doanh với nàng lập tức bước ra.
Người đầu tiên chính là Thiếu phó Nhiếp Chu: “Thần chủ trương xuất chiến! Đông Lăng nhiều lần quấy rầy thành trì ven biển của Đại Tấn ta, suýt chút nữa đã bắt cóc trưởng công chúa điện hạ, tiên Thái Tử cũng chết trong trận hải chiến với Đông Lăng... Đại Tấn và Đông Lăng có huyết hải thâm thù, thù này không báo, uổng cho Đại Tấn là cường quốc đệ nhất ở Trung Nguyên!”
“Thần tán thành.” Hướng đại nhân cũng bước ra khỏi hàng: “Đông Lăng giấu nhiều người ở kinh thành như vậy, sau khi nhân số của bọn chúng đủ lớn chắc chắn sẽ xảy ra nhiều chuyện. Khi nội bộ kinh thành rối loạn thì quốc gia cũng sẽ rối loạn theo, trận này cần phải đánh!”
“Hai vị đại nhân nói nhẹ nhàng quá nhỉ.” Hộ bộ Thượng thư đi ra: “Đánh giặc cần bạc, cần lương thảo, mấy thứ này lấy ở đâu ra?”
“Nếu muốn tấn công Đông Lăng thì phải đánh hải chiến!” Một đại thần khác mở miệng: “Đông Lăng am hiểu hải chiến, tướng sĩ Đại Tấn am hiểu cưỡi ngựa đánh lục chiến, hai bên đối kháng, bên yếu thế chắc chắn là Đại Tấn ta, có khác gì đến đó tặng đầu người đâu?”
Phe phái của Thái Hậu và phe phái của Nhiếp Chính Vương không ai chịu thoái nhượng.
Nhóm trung lập không có ai lên tiếng.
Nhưng nhìn biểu cảm của bọn họ, Vân Sơ có thể nhìn ra nhóm văn nhân này cũng không muốn đánh.
Phía sau bức rèm che, nàng đứng lên, chậm rãi mở miệng nói: “Năm mươi năm trước, lúc hoàng đế Sùng Đức tại vị, Đại Tấn nhiều lần phát động chiến dịch, dân chúng Đại Tấn phải chịu nỗi khổ chiến tranh nên rất quý trọng sự hòa bình không dễ có được này, ai gia có thể hiểu cho tâm tình không muốn khai chiến của các vị. Tân hoàng đăng cơ, tân chính cải cách, ai mà không muốn an cư lạc nghiệp, nhưng Đông Lăng lại nhân lúc này tràn vào, công nhiên khiêu khích Đại Tấn ta, bọn họ giống như một thanh đao treo trên đầu thần dân Đại Tấn, sớm muộn gì cũng có ngày thanh đao kia rơi xuống, không phải chém lên người chúng ta mà là tử tôn của chúng ta.”
“Ai gia biết, phần đông các người đều không tin Đông Lăng có thể tạo ra sóng to gió lớn gì, Đại Tấn hình dung Đông Lăng như thế nào, là một nơi chật hẹp nhỏ bé, nhưng cũng chính nơi chật hẹp nhỏ bé này đã lấy mạng tiên Thái Tử...”
Nói tới đây, Vân Sơ trầm mặc.
Nàng không muốn thừa nhận Sở Dực đã chết nhưng tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết, nàng chỉ có thể xem như hắn đã chết rồi.
“Đông Lăng đúng là dựa vào biển rộng kia nên mới khiêu khích Đại Tấn, bởi vì bọn họ biết Đại Tấn không muốn khai chiến, cho dù bọn chúng có chiếm đoạt bao nhiêu tài nguyên ở vùng duyên hải của Đại Tấn thì Đại Tấn cũng không thật sự phái binh tiêu diệt... Dã tâm của bọn chúng được nuôi lớn từng ngày, chờ tới khi thế lực của bọn chúng ngang bằng với chúng ta thì sẽ không tới phiên chúng ta có lựa chọn tấn công hay không mà là Đông Lăng bọn chúng sẽ chủ động khai chiến, trên dưới Đại Tấn không thể không cầm lấy vũ khí phản kháng...”
Nàng nói chậm rãi, bình tĩnh nhưng lại chắc như đinh đóng cột khiến bá quan văn võ không nói được câu nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận