Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 313 -

Trên Yến Sơn, tuấn mã phi nhanh.
Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, các hoàng tử, nhóm huân quý, nhóm công tử thế gia bắt đầu chuyến đi săn đầu tiên.
Một quý nữ phu nhân hứng thú với việc săn bắn cũng giục ngựa phi theo, chỉ còn một vài cung phi và những nữ tử đường xa mệt mỏi như Vân Sơ ở lại doanh trướng.
Vân Sơ ngồi dưới một gốc ca, nhìn hai đứa nhỏ đang được hầu hạ ăn điểm tâm ở đằng xa.
Lúc này, một ma ma đi về phía nàng.
“Tạ phu nhân, Ân tần nương nương mời ngài qua đó uống trà.”
Vân Sơ khựng lại, cũng đoán được vì sao Ân tần tìm nàng nói chuyện.
Nàng và Bình Tây Vương hợp tác mở thôn trang suối nước nóng, Ân tần muốn hỏi vài câu cũng dễ hiểu.
Nàng theo ma ma đi tới chỗ hoàng trướng.
Mấy trăm cung nữ thái giám bận rộn làm việc, mấy chục hoành trướng đã được dựng xong, nói đây là một hành cung cũng không quá.
Mấy cung phi lớn tuổi một chút không đi săn thú, ai nấy đều trở về lều của mình nghỉ ngơi.
Lúc Vân Sơ vào lều của Ân tần thì nhìn thấy Ân tần đang nói chuyện cùng một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Thiếu nữ kia mi thanh mục tú, mặt như trăng rằm khiến người ta không nhịn được yêu thương, không biết đang nói đến chuyện gì mà gương mặt của thiếu nữ kia đã đỏ ửng.
“Phương tiểu thư, ngươi lại đây.” Ân tần mỉm cười tháo một chiếc vòng trên tay xuống: “Đây là lễ gặp mặt bổn cung cho ngươi, mau nhận đi.”
Phương tiểu thư sợ hãi không dám nhận.
Ân tần trực tiếp đeo vào tay nàng ta.
Lần trước bà ấy chọn tiểu thư Đàm gia cho lão tam, đáng tiếc bị tiểu tử Du ca nhi kia phá hư.
Lần này, trước khi Hoàng Thượng tứ hôn, bà ấy tuyệt đối không cho những khuê nữ này tiếp xúc với hai hài tử...
Phương tiểu thư tạ ơn rồi rời khỏi lều.
Vân Sơ bước lên hành lễ: “Thần phụ thỉnh an Ân tần nương nương.”
“Tạ phu nhân, ngồi đi.” Ân tần cười nói: “Đây xem như là lần đầu tiên bổn cung chính thức gặp mặt Tạ phu nhân nhỉ.”
Vân Sơ ngồi xuống, cái mông chỉ ngồi một phần ba, cúi đầu đáp lời: “Đúng vậy.”
“Nghe lão tam nói thôn trang suối nước nóng Sở Vân Chi Thượng được đặt dưới danh nghĩa Tạ phu nhân.” Ân tần uống ngụm trà, không chút để ý nói: “Ta đã cho người đi tra, hóa ra Tạ phu nhân đã tốn mấy ngàn lượng bạc mua lại thôn trang đó từ tay một thương nhân, không bằng như vậy đi, bổn cung trả hai mươi ngàn lượng bạc, Tạ phu nhân chuyển thôn trang này sang danh nghĩa của lão tam đi.”
Vân Sơ ngây người, nàng thật Ân tần muốn mua thôn trang của nàng.
Nàng chủ động tìm Bình Tây Vương hợp tác nhưng không đồng nghĩa nàng chỉ có một đối tượng là hắn.
Nàng chỉ sửng sốt một lúc rồi nói: “Được Hoàng Hậu nương nương mời nên thần phụ mới có vinh hạnh tới Yến Sơn săn thú, thần phụ đang suy nghĩ nên chuẩn bị tạ lễ gì cho Hoàng Hậu nương nương, không biết Ân tần nương nương có cao kiến gì không?”
Ân tần lúc nãy còn ra vẻ bày mưu lập kế, vừa nghe Vân Sơ nói vậy, suýt nữa đã ném vỡ cái ly trong tay.
Bà ấy hiểu ý Tạ phu nhân này, nếu bà ấy khăng khăng muốn mua thôn trang thì nữ tử này sẽ không ngại hợp tác cùng Hoàng Hậu và Thái Tử.
Nếu tới mức như vậy thì chút giao tình giữa lão tam và Vân gia cũng hoàn toàn biến mất.
“Hoàng Hậu nương nương thích hương.” Ân tần biết điều đổi đề tài: “Nghe nói Vân phu nhân, mẫu thân của Tạ phu nhân am hiểu chế hương, Hoàng Hậu vô cùng yêu thích hương hoa lan.”
Vân Sơ cười nói: “Đa tạ nương nương chỉ điểm.”
Hai người đang nói chuyện thì rèm trướng đã bị xốc lên, còn chưa nhìn thấy người mà âm thanh đã vọng tới: “Hoàng nãi nãi!”
Ngay sau đó, Sở Hoằng Du như một viên đạn nhỏ vọt vào trong, nhào vào ngực Ân tần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận