Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 793 -

Hôm nay là buổi thượng triều đầu tiên sau khi tân quân đăng cơ.
Hoàng đế nhỏ bé ngồi trên vị trí tối cao, bên cạnh là một tiểu thái giám, gọi là Tiểu An Tử.
Dưới bậc thang là đủ loại quan lại, người đứng đầu chính là Nhiếp Chính Vương, Sở Thụy.
Gần hai tháng không thượng triều, hôm nay có rất nhiều chuyện cần phải thương nghị, bàn tới bàn lui mãi đã tới tận giữa trưa thì mới thương nghị xong một số chuyện lớn liên quan tới dân sinh.
Dù sao Sở Hoằng Du cũng chỉ là một hài tử chưa tròn tám tuổi, sớm đã hơi đứng ngồi không yên.
Nhưng hắn biết bản thân cần phải làm gì.
Chờ đến khi không còn ai thượng tấu thì hắn mới mở miệng nói: “Về việc phái binh chinh đông, chư vị ái khanh thấy thế nào?”
Bình Tân hầu lập tức đứng ra nói: “Trước khi tiên hoàng lâm chung đã nói sẽ phái một trăm ngàn binh đến tiếp viện, cũng phải nên sắp xếp chuyện này rồi, phải đánh, phải đánh Đông Lăng một trận hoa rơi nước chảy!”
Tề đại nhân của Quân Cơ Xử thản nhiên phản bác: “Bình Tân hầu không hiểu việc quân sự nên mới có thể mạnh miệng như vậy, ngươi có biết vì sao bây giờ một trăm ba mươi ngàn quân Đại Tấn vẫn mắc kẹt ở Lâm Hải, tiến lui đều không được không? Đông Lăng là một nơi chật hẹp nhỏ bé, chuyên môn phát động chiến tranh trên biển để đoạt lấy tài nguyên, nói bọn chúng là bá vương trên biển cũng không quá. Tuy thuyền của bọn chúng nhỏ hơn thuyền của quân ta nhưng lại vô cùng linh hoạt, lúc nào cũng có thể đánh cho chúng ta trở tay không kịp, vì thế nên cứ mãi giằng co trên chiến trường, tiến không được, lui cũng không xong. Nếu lại sắp xếp thêm người tiếp viện, chỉ cần rơi vào vùng biển của bọn họ thì có khác gì đến tặng đầu người, không biết vi thần nói như vậy, Hoàng Thượng đã rõ hay chưa?”
Sở Hoằng Du chun mũi nhỏ.
Đúng là hắn không rõ nhưng hắn có thể nhớ kỹ từng câu từng chữ, trở về phải hỏi Vương tiên sinh, lại đến Tàng Thư Các tìm sách xem thử xem tại sao lại như vậy.
Binh bộ Thượng thư thở dài nói: “Chỉ có thể để một trăm ba mươi ngàn quân kia canh giữ ở Lâm Hải, hình thành một phòng tuyến dài ven biển, cấm người Đông Lăng đổ bộ vào nước ta sinh sự!”
“Vậy cứ theo lời Binh bộ Thượng thư, để một trăm ba mươi ngàn quân đó bảo vệ Hải Thành!” Sở Thụy giải quyết dứt khoát rồi lại chuyển đề tài: “Hiện giờ Hoàng Thượng đã đăng cơ, không thích hợp đến Quốc Tử Giám nữa, sau này Hứa thái sư sẽ đến dạy học cho bệ hạ, vi thần cho rằng cần phải tuyển thêm vài thư đồng để làm thị độc cho Hoàng Thượng.”
Lý thủ phụ gật đầu: “Đúng là nên như thế, nhưng Hứa thái sư có hơi bận rộn...”
“Chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc của Hoàng Thượng.” Hứa thái sư mở miệng nói: “Lão thần xin bãi miễn tất cả các chức quan của mình, một lòng dạy Hoàng Thượng đọc sách.”
Chức Thái sư Thái phó của mấy đại thần Nhất phẩm này đều chỉ là cái vỏ rỗng, trên thực tế bọn họ còn đảm nhiệm những chức vụ có thực quyền khác, cộng cả hai chức vị này lại, bọn họ mới trở thành trọng thần chân chính.
Hành động này của Hứa thái sư khiến Lý thủ phụ không biết phải phản đối như thế nào, ông ấy chỉ đành mở miệng: “Tiểu tôn của vi thần cũng trạc tuổi Hoàng Thượng, không bằng để nó đến làm thư đồng của Hoàng Thượng.”
Với đại gia tộc như bọn họ, mỗi một thế hệ chỉ được cho một hài tử vào Quốc Tử Giám, đại tôn tử của ông ấy đã vào Quốc Tử Giám nên tiểu tôn tử chỉ có thể tới tộc học, cũng là hài tử ưu tú nhất trong đám học sinh ở đó, hy vọng nó có thể giúp Hoàng Thượng trở thành một vị minh quân.
Sở Thụy tiếp lời nói: “Còn có đích tam tử nhà Công bộ Thượng thư, ấu tử của Triệu thái úy, đích tôn của Thái Hòa Vương, Hoàng Thượng nghĩ như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận