Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 885 - Phiên ngoại – Sở Thụy 1

Phiên ngoại – Sở Thụy 1
Đêm tuyết.
Tuyết lớn rơi ào ào, một tầng tuyết dày đọng bên ngoài đại điện, cao qua mắt cá chân.
Bên trong đại điện đã đốt lò than, đối lập với thời tiết băng thiên tuyết địa bên ngoài.
Thiếu niên gầy yếu nằm trên giường, quật cường mím môi.
“Thụy nhi, mau uống đi.”
Phùng thái hậu thở dài một hơi.
Thấy thiếu niên vẫn không dao động, ngữ khí của bà ta dần trở nên lạnh lùng: “Nếu đã như vậy thì ta đây chỉ có thể ép ngươi uống hết. Người đâu.”
Hai ma ma thô tráng bước lên mạnh mẽ đè Sở Thụy xuống giường.
“Không, ta không uống.” Sở Thụy gắt gao cắn chặt khớp hàm: “Đây là máu người, là một mạng người, ta không uống, ta thà để bản thân chết đi!”
“Ngươi...!” Sắc mặt Thái Hậu trầm xuống: “Ngươi khiến ta quá thất vọng rồi!”
Bà ta nói xong thì đích thân ra tay bóp chặt cằm Sở Thụy, cầm lấy chén máu đỏ đậm trực tiếp rót vào miệng hắn ta.
“Oẹ ——”
Sở Thụy ghé vào mép giường nôn mửa, chỉ hận không thể nôn hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
“Bịt miệng nó lại, không cho nó nôn ra!”
Ngữ khí của Thái Hậu âm trầm cực độ.
Đúng lúc này, một thiếu nữ từ ngoài điện chạy vào, quỳ gối bên cạnh giường, mở miệng cầu xin: “Thái Hậu, để ta đi, để ta khuyên Thụy nhi, nó nghe lời trưởng tỷ này nhất...”
Thái Hậu lạnh lùng đứng dậy, phất tay áo rời đi.
Mấy ma ma và cung nhân trong điện cũng biết điều lui xuống.
“Thụy nhi, đệ cần gì phải như thế, cần gì phải như thế?” Sở Tri Hạ lấy khăn lau máu bên môi Sở Thụy: “Máu đầu tim này đệ đã uống từ nhỏ đến lớn, đã uống nhiều năm như vậy, cũng phải sớm quen rồi chứ.”
“Nhưng trước giờ đệ đều không biết đây là máu đầu tim người!” Nước mắt Sở Thụy tràn mi: “Thái Hậu nói với đệ đây là thuốc dẫn được điều chế từ máu đầu tim của nhiều loại động vật nên đệ mới nguyện ý uống nhiều năm như vậy...”
Mãi đến ba ngày trước, hắn ta vô tình đột nhập vào mật thất ngầm của An Khang Cung thì mới biết được hóa ra thứ hắn ta uống chính là máu tim của thiếu nữ.
Nhiều thiếu nữ đang độ niên hoa cùng rất nhiều nữ hài trạc tuổi hắn ta bị bắt tới đó làm thuốc dẫn cho hắn ta.
Thân thể hắn ta rách nát như vậy, đã phải chết từ sớm rồi, sao có thể khiến những thiếu nữ như hoa như ngọc đó bỏ mạng vì hắn ta...
Hắn ta âm thầm thề trong lòng sẽ không bao giờ uống thứ thuốc đó nữa, hắn ta tình nguyện chết đi.
“Đệ có biết vì để tìm máu đầu tim cho đệ mà Thái Hậu đã gánh bao nhiêu tội nghiệt trên lưng không, Thái Hậu cũng chỉ muốn tốt cho đệ mà thôi.” Sở Tri Hạ gỡ hầu bao bên hông xuống, mở hầu bao lấy ra một bình sứ nhỏ, nhẹ giọng nói: “Ta biết đệ không muốn uống máu người cho nên đã tìm cho đệ vật nhỏ này, nó sẽ thay đệ uống.”
Sở Thụy tò mò nhìn qua, chỉ thấy trong bình sứ nhỏ kia là hai con sâu màu đen, sâu rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả hạt gạo.
“Đây là cổ trùng, sống nhờ vào máu người.” Gương mặt Sở Tri Hạ lộ ra tươi cười: “Đệ nuốt hai cổ trùng này vào, sau này máu đầu tim đệ uống vào đều là do bọn chúng hấp thụ, như vậy đệ sẽ không mâu thuẫn nữa chứ?”
“Trưởng tỷ, tỷ không hiểu.” Sở Thụy trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Ta không muốn uống máu đầu tim chính là vì không muốn tạo thêm giết chóc và tội nghiệt, nếu vẫn có người chết thì dù là ta uống hay cổ trùng uống thì có gì khác nhau?”
Hắn ta duỗi tay móc yết hầu, nôn hết toàn bộ số thuốc vừa uống ra ngoài.
Sở Tri Hạ thu lại hai cổ trùng, nhẹ giọng nói: “Vậy cứ để hai vật nhỏ này ở chỗ đệ trước đi, ngày nào đó đệ nghĩ kỹ thì nuốt vào, nếu có thể nuôi cổ trùng này lớn thì sau này nó sẽ trở thành át chủ bài của đệ, được rồi, thời gian không còn sớm, ngủ đi.”
Tuyết rơi một lúc là ngưng.
Sở Thụy không ngủ được, hắn ta khoác xiêm y đi đến cửa đại điện, ngồi xuống lẳng lặng thưởng tuyết.
Mấy cung nhân tới khuyên mấy lần nhưng vô ích nên đành tử bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận