Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 396 -

“Phương nam, sắp có đại loạn.” Đinh Nhất Nguyên nhìn về hướng nam, sau đó lại nhìn về phía phủ Tướng quân của Vân gia: “Đồng tiền chỉ rõ, tinh tượng có dị, quốc chi chiến thần, vì sao trung tâm bị mây đen bao phủ...”
Thế tử Bình Tân hầu nhíu mày: “Có thể nói tiếng người không?”
Đinh Nhất Nguyên chậm rãi mở miệng: “Chiến thần của nước ta là Trụ Quốc đại tướng quân, ý là Trụ Quốc đại tướng quân mất tích.”
“Nói hươu nói vượn!”
“Kẻ lừa đảo từ đâu tới, dám vọng ngôn việc của phủ Tướng quân!”
“Trụ Quốc đại tướng quân ở tiền tuyến giết địch, sao có thể mất tích!”
“Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo!”
Trụ Quốc đại tướng quân có uy tín rất lớn trong dân gian, không một ai tin mấy lời này của Đinh Nhất Nguyên, mọi người đều không nhịn được cơn phẫn nộ, bắt đầu ném đồ đạc lung tung về phía hắn.
Tùy tùng của thế tử Bình Tân hầu nhân lúc hỗn loạn đoạt lại túi bạc: “Yêu ngôn hoặc chúng, dám lừa dối thế tử nhà ta, xem bọn ta giáo huấn ngươi thế nào!”
Đinh Nhất Nguyên ôm đầu, bị người tay đấm chân đá.
Nửa năm này hắn đã bị người ta đánh thành quen, biết cách làm giảm thiểu thương tích cho mình.
Những người đó phát tiết một hồi rồi cũng tan đi.
Chuyện có người trong dân gian rao bán đồng tiền với giá cao đã tới tai rất nhiều người, hiện giờ người này nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế, hơn nữa thế tử Bình Tân hầu còn thêm mắm thêm muối truyền bá, vì thế cũng truyền tới tai đám huân quý trong kinh, truyền vào tai những người có tâm, bọn họ cẩn thận điều tra, kết quả cho thấy Vân Tư Lân quả thật đã mất tích.
Lúc này, triều đình như muốn nổ tung.
“Hoàng Thượng, có người tận mắt thấy Vân tướng quân tiến vào biên giới Nam Việt, cũng mất tung tích từ đó.”
“Tấu chương của Xa Kỵ tướng quân có nói, quốc vương Nam Việt và Vân tướng quân nhiều lần mật đàm, có ý mượn sức Vân tướng quân...”
“Vân tướng quân là tướng lĩnh đóng giữ Tây Cương, sao đột nhiên lại tới Nam Cương, hành động này quá khả nghi.”
“Vi thần có lý do hoài nghi Vân tướng quân theo địch phản quốc...”
Hoàng đế trầm mặc.
Vân Tư Lân cầm theo mật chỉ bí mật đến Nam Cương chém Xa Kỵ tướng quân, cuối cùng lại mất đi tung tích, ông ta không tin là Xa Kỵ tướng quân không nhúng tay vào việc này.
Nhưng Xa Kỵ tướng quân là thân chất nhi của Thái Hậu, Thái Hậu và vây cánh của tiền Thái Tử vẫn còn tham dự vào chuyện triều chính, ông ta không tiện công khai bí mật này.
Ông ta tin tưởng Vân Tư Lân không phản quốc.
Nhưng quẻ tượng của quốc sư, lời đồn trong dân gian, triều thần xúc động phẫn nộ, không phải là chuyện mà hai chữ tín nhiệm có thể giải quyết.
“Thỉnh Hoàng Thượng phái binh đến Nam Việt, bắt giữ Vân Tư Lân!”
“Vân Tư Lân thông đồng với địch phản quốc, thiên lý nan dung, thỉnh Hoàng Thượng xử lý Vân gia!”
“Đại Tấn ta gian nan lắm mới có được hôm nay, không thể chịu được một chút sơ suất, thỉnh Hoàng Thượng định đoạt!”
Hoàng Thượng không nói chuyện.
Sở Dực cười cười: “Chỉ bằng mấy thứ này mà đã muốn định tội Vân gia, các vị không thấy quá qua loa rồi sao?”
Một người không sợ chết lên tiếng: “Vậy Bình Tây Vương giải thích xem tại sao Vân Tư Lân tự tiện rời khỏi Tây Cương đến Nam Việt? Còn nữa, tại sao sau khi Vân Tư Lân vào Nam Việt lại mất đi tung tích?”
“Đại tướng quân trấn thủ biên cương, thủ được Tây Cương thì cũng thủ được Nam Cương, cũng không cần phải giải thích với một quan viên Tam phẩm hèn mọn như ngươi.” Sở Dực chắp tay nhìn về phía long ỷ: “Phụ hoàng, nhi thần nguyện mang binh đến Nam Việt, giải cứu Vân tướng quân, chém chết người thật sự thông đồng với địch phản quốc!”
Hoàng đế: “...”
Lão tam vừa bị ông ta đánh hai mươi đại bản, là hình thức trừng phạt rất tàn nhẫn, hôm nay có thể thượng triều đã là không tệ, căn bản không thể cưỡi ngựa đánh giặc.
Ông ta suy tư một lúc rồi mở miệng: “Phiêu Kị tướng quân ở đâu!”
Phiêu Kị đại tướng quân đứng ra.
“Trẫm cho ngươi ba mươi ngàn tinh binh, tiến đến Nam Việt, phải tìm được Vân Tư Lân!”
“Vâng! Thần tiếp chỉ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận