Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 614 -

Theo quy chế, bên cạnh quận chúa sẽ có ít nhất một bà tử quản sự, bốn nha đầu nhất đẳng, tám nha đầu nhị đẳng cùng với một số nha hoàn bà tử thô sử khác.
Lúc trước Trường Sinh còn nhỏ, thân thể cũng không tốt, mọi chuyện đều do Trịnh ma ma xử lý, hiện giờ con bé càng ngày càng lớn, cũng nên chậm rãi sắp xếp thêm người hầu hạ bên cạnh.
Lúc này Sở Trường Sinh mới gật đầu.
Ân phi ngày thường nhàn rỗi cũng không việc gì làm nên đã dồn hết tinh lực để tuyển chọn hạ nhân, mười mấy tiểu cung nữ năm sáu tuổi đang đứng chỉnh tề dưới bậc thang.
Những cung nữ này tuy nhỏ tuổi nhưng vô cùng quy củ, vừa nhìn là biết đã được dạy dỗ kỹ lưỡng.
Sở Trường Sinh vùi vào lòng Ân phi, nhỏ giọng nói: “Hoàng nãi nãi chọn cho con đi, con cũng không hiểu mấy thứ này.”
Ân phi cũng xem như hiểu biết đám cung nữ này, tay ngọc chỉ chỉ một lúc đã chọn xong.
“Ta còn tìm một tiên dạy đánh đàn.” Ân phi cười mở miệng: “Theo vị tiên sinh này học đàn bảy tám năm, Trường Sinh chắc chắn sẽ trở thành quý nữ có cầm kỹ xuất sắc nhất kinh thành.”
Sở Trường Sinh chớp mắt to nói: “Có thể không học được không?”
Ân phi sâu sắc nói: “Cầm kỳ thi họa, cái nào cũng phải học, chúng ta cứ từ từ.”
Sở Trường Sinh chu miệng, con bé không thích học đàn.
Con bé nhìn về phía Vân Sơ cầu xin giúp đỡ.
Ân phi lập tức nói: “Đừng nhìn mẫu thân con, dù nàng có phản đối cũng không được.”
Vân Sơ không nhanh không chậm mở miệng nói: “Mẫu phi, lúc trước công chúa Khánh Hoa có học mấy thứ này không?”
“Đương nhiên.” Ân phi gật đầu: “Từ lúc bốn tuổi ta đã mời tiên sinh ưu tú tới dạy nó tất cả những gì một quý nữ cần học, không có một ngày lười biếng.”
“Nhị tỷ khắc khổ như vậy nhưng chưa từng nghe thấy tài danh của nhị tỷ được xưng tụng ở kinh thành.” Vân Sơ nở nụ cười: “Mẫu phi có biết nguyên nhân là gì không?”
Ân phi lập tức á khẩu.
Vân Sơ tiếp tục nói: “Trường Sinh thích vẽ tranh, con muốn nhờ mẫu phi tìm cho Trường Sinh một đại sư giỏi thi họa tới dạy dỗ con bé.”
Sở Trường Sinh lập tức nói tiếp: “Con muốn trở thành quý nữ vẽ tranh giỏi nhất.”
Con bé hếch cằm, mắt to sáng lấp lánh, thần thái phi dương.
Ân phi bật cười lắc đầu: “Được rồi, đều nghe con.”
Ân phi làm việc rất nhanh, chỉ mới năm ngày mà đã tìm được một vị tiên sinh am hiểu vẽ tranh.
Vân Sơ còn từng mua một bức tranh của vị tiên sinh này treo trong thư phòng, là phong cách nàng thích, nàng cũng sẽ đến học đường học hai khóa.
Trường Sinh học vẽ.
Du ca nhi học võ.
Thời gian nhoáng cái đã đến lúc chuyển giao hai mùa xuân hạ.
Thời tiết dần dần nóng lên.
Đúng lúc này, Thái Tử Phi gửi thiếp mời Vân Sơ đến Đông Cung thưởng thức Ngu Mỹ Nhân.
Phía tây Đông Cung trồng rất nhiều Ngu mỹ nhân, mùa này chính là mùa Ngu Mỹ Nhân nở rộ nhất, mỗi năm vào dịp này, Thái Tử Phi sẽ mời mọi người tới ngắm hoa.
Tầng lớp này chính là như vậy, hôm nay người này làm chủ, ngày mai người kia làm chủ, đủ loại yến hội, cũng chỉ là đổi phương pháp tụ tập mà thôi.
Vân Sơ có thể từ chối những yến hội khác nhưng đây là trong cung mời, nàng không thể lảng tránh.
Vì lúc ở hoàng lăng, Trường Sinh và nữ nhi của Thái Tử Phi náo loạn không vui nên lần này Vân Sơ không đưa hài tử vào cung.
Xe ngựa ngừng trước cửa hoàng cung, nàng theo tiểu thái giám tới thẳng Đông Cung.
Vừa đến cửa Đông Cung, Thái Tử Phi đã ra đón: “Tam đệ muội, vốn dĩ sớm nên làm chủ mời ngươi tới Đông Cung uống trà nhưng ta bận rộn quá nên mới chậm trễ, hy vọng lúc này còn chưa muộn.”
Nàng ta đang nói tới chuyện bồi tội chuyến đi hoàng lăng lần trước.
Vân Sơ tươi cười lễ độ: “Thái Tử Phi quá khách sáo, chúng ta đều là người một nhà, không cần để ý.”
Thái Tử Phi đưa Vân Sơ đi vào, đã có không ít người tụ tập ở Đông Cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận