Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 371 -

Vân Sơ sắp xếp người giám sát Tạ Thế An rồi ngồi xe ngựa chạy tới phủ Bình Tây Vương.
Cuộc sống hằng ngày của nàng đã nhiều thêm một việc, đó chính là đón hai đứa nhỏ đi dùng bữa tối, đây chính là khoảnh khắc nàng mong đợi nhất trong ngày, cũng là việc sung sướng nhất trên đời.
Xe ngựa tới nơi, Vân Sơ xuống xe, nhờ người vào trong thông báo.
Chỉ một lúc sau đã nghe thấy tiếng cười hì hì, không cần nhìn cũng biết đó là Du ca nhi.
Nàng ngẩng đầu, thấy ba phụ tử đi ra, Sở Dực một tay ôm Trường Sinh, một tay dắt Du ca nhi.
Du ca nhi nhanh chóng thoát khỏi tay hắn, chạy vọt tới chỗ Vân Sơ rồi nhào vào ngực nàng.
Trường Sinh cũng tuột khỏi người phụ thân, chạy tới chỗ Vân Sơ.
“Nương.”
“Mẫu thân.”
Hai tiểu gia hỏa lén lút thì thầm bên tai nàng.
Vân Sơ sờ đầu bọn nhỏ rồi đứng lên nói: “Vương gia, ta đưa hài tử đi trước.”
“Khụ.” Sở Dực lấy tay che miệng, khụ khụ: “Hôm nay đầu bếp của vương phủ ngã bệnh, nếu Vân tiểu thư không ngại, có thể cho ta đi cùng không?”
Đầu bếp vương phủ đang hầm chân giò đột nhiên hắt xì thật mạnh.
Vân Sơ nhìn người trước mặt, tâm tình càng trở nên phức tạp.
Đối với Tạ Cảnh Ngọc cùng Tần Minh Hằng, nàng chỉ có hận thù và chán ghét, nhưng đối với Bình Tây Vương, vì chuyện của hai đứa nhỏ mà lại nhiều thêm một phần cảm kích, vì thế mà tâm tình mới phức tạp khó nói nên lên.
Tần Minh Hằng nói Bình Tây Vương là người nhu nhược.
Dùng từ nhu nhược để mô tả nam nhân trước mặt này, rõ ràng là không thích hợp.
Nhưng hắn đã thật sự làm ra những chuyện như vậy, sao lại tỏ vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì...
Hắn thật sự tính toán dùng hài tử làm lợi thế, thật sự muốn lợi dụng hài tử khiến Vân gia quy phục sao?
Hắn che giấu quá tốt, nếu không phải cơ duyên xảo hợp, mẫu tử liền tâm, có lẽ nàng đã nghi ngờ lời nói của Tần Minh Hằng...
Có lẽ nàng nên hoài nghi Tần Minh Hằng một chút?
Thấy Vân Sơ trầm mặc, Sở Dực lại mở miệng: “Không tiện sao?”
Đêm qua triệu tập một đám đại thần trò chuyện đêm khuya, Lại bộ Thị lang nói năm đó hắn chiếm được trái tim của phu nhân chính là vì ngày nào hắn cũng lượn lờ xuất hiện trước mặt phu nhân.
Lúc này Sở Dực mới nảy ra ý tưởng muốn đi cùng bọn nhỏ.
Hắn biết chuyện này không hợp đạo lý, nhưng cũng vì lễ nghĩa và giáo dưỡng khắc đã thấm sâu vào cốt tủy nên lúc Vân Sơ chưa cập kê, hắn đã không dám biểu lộ cõi lòng.
Chờ khi nàng cập kê, hắn lại ở chiến trường Tây Cương xa tít tắp, ngày hắn hồi kinh cũng là ngày nàng xuất giá.
Hắn đã bỏ lỡ quá nhiều, không muốn vì lễ giáo mà tiếp tục bỏ lỡ.
“Không có gì không tiện.” Vân Sơ mở miệng: “Vương gia thích ăn món gì, ta cho người đi chuẩn bị.”
Nắm tay của Sở Dực lập tức giãn ra: “Khách tùy ý chủ, ta ăn gì cũng được.”
Vân Sơ gật đầu, dắt bọn nhỏ lên xe ngựa, Sở Dực cưỡi ngựa theo bên cạnh.
Ngõ Ngọc Lâm nằm sau phủ đệ của Vân gia, cách phủ Bình Tây Vương không xa, rất nhanh đã tới nơi.
Hai đứa nhỏ đã tới một lần, theo thói quen chạy vào trong tìm mèo con và thỏ con chơi đùa, Vân Sơ dặn dò hạ nhân làm thêm một ít thức ăn.
Sở Dực đứng ở cửa đại viện, nhìn trái nhìn phải, yên tĩnh giữa nên náo nhiệt, thật là một chỗ tốt.
Vừa bước vào trong là biết tòa nhà này đã được tu sửa, tốn không ít công sức, bố cục trong viện, hoa cỏ cây cối, núi giả suối nhỏ... chỗ nào cũng phí rất nhiều tâm tư.
Vậy là sau này Vân Sơ sẽ thường xuyên tới đây, nếu không sẽ không phí thời gian tu sửa như vậy.
Sở Dực nghĩ tới lời của Thiêm Đô Ngự sử đêm qua, hắn và thê tử là hàng xóm cách vách, là thanh mai trúc mã, trưởng thành thành thân theo lẽ tự nhiên.
Hắn suy tư có nên mua một tòa tiểu viện kế tòa này không, sau này làm gì cũng tiện hơn một chút...
“Vương gia, mời ngồi.”
Vân Sơ cho người dâng trà, cũng không đi tìm hai đứa nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận