Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 494 -

Giang di nương mặt ủ mày ê: “Chuyện này mà không khó sao?”
Nàng ấy cảm thấy quá khó khăn, trượng phu cũng chết rồi, nàng ấy không thể nào có nhi tử được nữa.
Nàng ấy cũng từng nghĩ sẽ đưa Doãn ca nhi hoặc là Khang ca nhi theo nhưng trong lòng nàng ấy biết rõ Tạ Thế An chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nàng ấy cũng không muốn chọc giận con sói đó.
Còn nhà mẹ đẻ của nàng ấy... nàng ấy chẳng còn nhà mẹ đẻ, chỉ có thể chạy tới đây cầu xin chủ mẫu ngày trước.
“Cô nhi viện có rất nhiều cô nhi không phụ mẫu, ngươi có thể cùng ta đến đó xem thử xem có chọn được hài tử nào hợp ý không.” Vân Sơ dừng một chút rồi nói: “Để hài tử trở thành nghĩa tử được nuôi dưới danh nghĩa của ngươi.”
Nếu nhận đứa nhỏ làm hài tử thì rất có thể sẽ khiến nó sinh ra ảo tưởng, sau này sẽ tìm cách đối đầu với nữ nhi thân sinh của nàng ấy là Nhàn tỷ nhi.
Thời gian lâu dài, cho dù là thánh nhân thì cũng sẽ sinh ra chút tính toán.
Đời trước nàng cũng vì điều này mà thiệt thòi thật nhiều.
Giang di nương cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói: “Được.”
Vân Sơ tạm thời gác lại công việc trong tay, cùng hai mẫu tử Giang di nương ngồi xe ngựa chạy tới cô nhi viện.
Qua mấy ngày, hài tử đến cô nhi viện càng ngày càng nhiều, còn chưa bước vào trong thì đã nghe được tiếng cười nói vui vẻ của bọn nhỏ.
Tạ Nhàn chỉ là hơi câu nệ trước mặt Vân Sơ một chút, lúc nhìn thấy nhiều hài tử trạc tuổi mình như vậy thì cũng lập tức hòa nhập cùng bọn nó chơi đùa.
Vân Sơ đưa Giang di nương vào trong, cầm một quyển sổ đưa cho nàng ấy: “Trong này đều là thông tin của những hài tử không cha không nương, thân thể khỏe mạnh, ngươi xem có người nào phù hợp không, ta sẽ bảo hài tử tới đây cho ngươi nhìn một chút.”
Giang di nương nhìn qua một lần cũng không nhìn ra được gì, bèn nhờ Vân Sơ làm chủ.
Số lần Vân Sơ tới chỗ này cũng không nhiều, cũng không quá hiểu biết đám trẻ này, nàng bèn sai Thính Tuyết gọi Vân Thấm đường tỷ đến.
Vân Thấm có thể nói là hiểu rõ từng hài tử ở nơi này.
“Tuy cô nhi viện mặt nào cũng tốt nhưng thật ra hài tử vẫn mong mỏi có một gia đình thuộc về bản thân, Giang di nương nguyện ý tới nhận nuôi, ta thay mấy hài tử ở đây cảm ta ngài.” Vân Thấm đâu vào đấy nói: “Nếu nhận nuôi thì không thể nhận hài tử tuổi tác quá lớn, hơn nữa trong nhà Giang di nương còn có một tỷ nhi, như vậy nên tìm một ca nhi tính cách ôn hòa, hai đứa nhỏ mới không xảy ra tranh chấp.”
Nàng ấy vừa nói vừa chỉ vào tên một hài tử.
Chỉ một lúc sau đã có người đưa hài tử tới chỗ bọn họ.
Vân Sơ nhớ rõ đứa nhỏ này, tuy chỉ mới hơn bốn tuổi nhưng lúc nào cũng lễ độ nghiêm túc, dù xảy ra chuyện gì thì nó vẫn luôn giữ được bình tĩnh.
Để đứa nhỏ này làm nghĩa tử của Giang di nương quả thật là rất thích hợp.
Giang di nương cũng rất thích đứa nhỏ này, bởi vì đứa nhỏ này mang đến cho nàng ấy cảm giác khác biệt với những hài tử Tạ gia kia.
Ánh mắt trong suốt, khí chất thuần tịnh, đồng thời, sâu trong đáy mắt còn có một chút câu nệ và sợ hãi, dù sao cũng từng là cô nhi lưu lạc khắp nơi nên mới luôn cảnh giác với những người xa lạ.
“Ngươi tên Từ Thích phải không?” Giang di nương ôn nhu mở miệng: “Không biết ngươi còn nhớ rõ mẫu thân của mình không?”
Hài tử lắc lắc đầu: “Nương khó sinh qua đời rồi.”
“Vậy sau này ta làm nương của ngươi được không?” Giang di nương kéo tay thằng bé: “Ta cũng không cần ngươi phải tiếp nhận ta ngay bây giờ, ngươi có thể tiếp tục ở tại cô nhi viện, khi nào ngươi nghĩ kỹ thì ta sẽ đón ngươi về nhà.”
Từ Thích nhấp môi mở miệng: “Ngài nhận nuôi ta là vì muốn ta làm chuyện gì đó sao?”
“Ta cần một nam đinh để tự lập môn hộ.” Giang di nương cũng không giấu giếm nó: “Sau khi ngươi trở thành nghĩa tử của ta, ta sẽ chu cấp cho ngươi đọc sách, không để ngươi chịu rét chịu lạnh.”
Hài tử suy nghĩ một hồi rồi hỏi tiếp: “Nếu ta đọc sách mười mấy năm, ngài vẫn sẽ chu cấp sao?”
“Chỉ cần ngươi là nghiêm túc đọc sách, nghiêm túc theo đuổi con đường học vấn, ta vẫn sẽ chu cấp cho ngươi.” Giang di nương hứa hẹn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận