Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 401 -

Có Vân lão tướng quân ở đây, người Vân gia cũng dần bình tĩnh lại.
“Vân gia ta đời đời huấn luyện Vân gia quân, đương nhiên sẽ không để rơi vào tay kẻ khác!” Vân lão tướng quân mở miệng: “Hiện tại việc cấp bách nhất chính là cho người đến chỗ Vân gia quân đánh tiếng, bảo bọn họ giữ bình tĩnh, đừng có ăn no rảnh rỗi rồi gây chuyện.”
Ai cũng biết Vân gia quân kiêu dũng thiện chiến, chỉ có người Vân gia biết bọn họ là một đám man nhân không đầu óc, chỉ biết trung thành tới chết, Doãn phó tướng chính là ví dụ điển hình.
Hiện giờ Vân chủ tướng mất tích, Doãn phó tướng bị cách chức, ba ngàn tinh binh sớm muộn gì cũng gây ra sai lầm, vì vậy mới cần Vân gia ra mặt trấn an.
Vân Trạch gật đầu: “Vâng, tổ phụ, con lập tức đến đó một chuyến.”
“Con không thể đi.” Vân lão tướng quân lắc đầu: “Con là đích trưởng tử Vân gia, ta có chuyện khác quan trọng hơn cần con đi làm.”
Lão nhân gia vừa nói vừa nhìn về đám thiếu niên của dòng bên Vân gia: “Trong số các ngươi, ai tình nguyện đi một chuyến?”
Vân Nhuận đứng ra đại diện đám người đồng lứa của dòng bên: “Lão tướng quân, chớ khinh ta hèn nhát, chỉ là bây giờ tình thế không giống như trước, Vân gia quân đã bị Định Viễn tướng quân tiếp quản, người Vân gia lại tiếp xúc với Vân gia quân, khó tránh khiến người ta nghi ngờ... Hiện giờ tất cả sự chú ý của cả kinh thành đều đổ dồn về Vân gia, lúc này người Vân gia không nên ra mặt, chi bằng phái người gửi một phong thư qua đó.”
Vừa nghe lời này, Vân lão tướng quân chỉ cười.
Sơ nhi nói đúng, lúc đắc thế thì người bên cạnh ai cũng là người tốt.
Một khi xảy ra chuyện, sẽ có người tự lộ ra manh mối.
Thiệt cho ông ấy còn cho rằng Vân Nhuận là một hài tử tốt, thì ra cũng chỉ có thế thôi.
Ông ấy nhìn về phía những người khác: “Các ngươi thì sao?”
Những chi Vân gia khác ngày thường cũng chỉ hoạt động trên địa bàn của mình, không nhạy bén với thế cục triều đình.
Hiện giờ Vân gia đột nhiên xảy ra chuyện, cả đám người căn bản không biết phải làm gì, nghe Vân Nhuận nói như vậy, bọn họ cũng cảm thấy có nên ngậm miệng không nói gì.
Vân lão tướng quân vô cùng thất vọng.
Thì ra các chi Vân gia đều là một đám người hèn nhát.
Khó trách giấc mộng của Sơ nhi đã dự báo mười mấy năm sau Vân gia sẽ bị xử trảm cả nhà.
Ông ấy đang muốn gầm lên thì Vân Sơ lại nhẹ nhàng kéo tay áo ông ấy.
Dưới cường quyền của tổ phụ, đám nam đinh Vân gia này tự nhiên phải tới doanh trướng của Vân gia quân ở ngoài thành.
Nếu như vậy thì sẽ không nhìn ra tính cách của bọn họ.
Nàng đè Vân lão tướng quân lại, nhìn về phía Vân Nhuận, gằn từng chữ một: “Tại sao Doãn phó tướng lại bị xử phạt, tại sao ba ngàn Vân gia quân lại bị kẻ khác tiếp quản, chỉ vì cha ta mất tích, bọn họ muốn xuất một phần lực giúp cha ta đòi công đạo. Những người không có huyết thống Vân gia còn làm được đến thế, Vân gia trên dưới nhiều người như vậy lại sợ bị nghi ngờ, chỉ biết lảng tránh, chỉ muốn phái một hạ nhân đến đó, đây không chỉ là coi khinh Vân gia quân mà còn coi khinh cả chính Vân gia!”
Trên người nàng hừng hực khí thế, tuy không phải loại hơi thở của cường giả cầm quyền nhưng vẫn khiến người ta không thể chống lại.
Vân Nhuận dừng một hồi lâu rồi nói: “Vân gia quân đã có Định Viễn tướng quân tiếp quản, người Vân gia không tiện tiếp xúc với Vân gia quân.”
Vân Sơ nhìn hắn ta: “Nếu Vân gia lựa chọn như vậy thì ba ngàn Vân gia quân sẽ không bao giờ trung thành với Vân gia nữa.”
Vân Nhuận rũ mắt.
Gia chủ Vân Tư Lân mất tích Nam Cương, cho dù không thông địch bán nước thì cũng khó sống nổi.
Nếu Vân Tư Lân chết đi, Vân gia còn có thể đào tạo ra một vị tướng khác sao, không thể... Nếu đã vậy, sau này Vân gia quân có liên quan gì tới Vân gia nữa... Tội gì phải mạo hiểm đắc tội Định Viễn tướng quân?
“Nếu các vị huynh trưởng không tỏ thái độ thì ta đành đi một chuyến vậy.” Vân Sơ quét mắt nhìn một lượt, thu hết biểu cảm của mọi người vào đáy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận