Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 544 -

Thái Hậu cười. Tiện nhân này chắc chắn bà ta sẽ không ban chết nên mới dám kháng chỉ như vậy.
Đây chính là không đặt Thái Hậu như bà ta vào mắt.
Bà ta mở miệng gằn từng chữ một: “Nếu Vân Nghi nhân kháng chỉ, vậy cứ chọn rượu độc hoặc lụa trắng, niệm tình công lao của Vân gia, ai gia hứa cho ngươi toàn thây.”
“Nói vậy là Vân gia ta còn phải cảm tạ ân đức của Thái Hậu đúng không?”
Một âm thanh lạnh lẽo từ bên ngoài Ngự Thư Phòng truyền vào.
Cùng lúc đó, cửa Ngự Thư Phòng đã được Cao công công đẩy ra, đoàn người mang theo gió lạnh thấu xương đi vào.
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn lại, lập tức kinh sợ.
Nàng nghĩ là đại ca Vân Trạch đưa người của Ngự Sử Đài tới, ai ngờ người nàng nhìn thấy lại là phụ thân.
Vân Tư Lân đi tuốt đằng trước, phía sau chính là Vân Trạch và hai phó tướng, theo sau nữa mới là đại thần của Ngự Sử Đài.
Đời trước, phải hai năm nữa cha nàng mới hồi kinh.
Mà đời này, chưa đến ba tháng ông ấy đã quay về.
Hoàng đế cũng kinh sợ.
Vân Tư Lân sinh tử chưa rõ bây giờ lại xuất hiện trước mặt ông ta, điều này nghĩa là sao?
“Ngươi, không phải ngươi đã chết rồi sao?”
Thái Hậu nhìn thấy Vân Tư Lân mà cứ như nhìn thấy quỷ.
Chất nhi của bà ta, cũng chính là Xa Kỵ tướng quân, hơn một tháng trước đã viết thư gửi về nói Vân Tư Lân đã bị người của hắn ta bao vây, cuối cùng đã bỏ mạng.
Vân Tư Lân nhìn Vân Sơ đang ngã ngồi dưới đất.
Nữ nhi mà ông ấy nâng niu trong lòng bàn tay, kiều nữ được ông ấy yêu thương sủng ái như hòn ngọc quý, đã chịu tội ở Tạ gia suốt năm năm mới có thể quay về làm nữ nhi Vân gia, thế mà lại bị Thái Hậu ban chết.
Nếu không phải chính tai ông ấy nghe thấy thì ông ấy cũng không ngờ người hoàng thất lại dám đối xử với người Vân gia như vậy!
Ông ấy chỉ là giả chết chứ không phải chết thật!
Sau khi ông ấy giả chết đoạt được Nam Cương, phó tướng đã muốn phi ngựa tám trăm dặm quay về báo tin, nhưng tốc độ cưỡi ngựa của phó tướng vẫn kém ông ấy.
Ông ấy giao Nam Cương cho thành chủ giải quyết hậu quả còn sót lại, cưỡi chết mười mấy con hãn huyết bảo mã, một đường từ Nam Cương chạy như điên về kinh thành.
Vừa về Vân gia chuẩn bị báo cho người nhà biết bản thân vẫn còn sống rồi lại tiến cung diện thánh thì đã nghe Vân Trạch nói Sơ nhi bị triệu tiến cung.
Ông ấy lập tức chạy như bay tới đây.
Còn chưa vào cửa thì đã nghe được mấy lời của Thái Hậu.
“Sơ nhi.”
Vân Tư Lân ném thứ đang cầm trong tay xuống, sau đó đi qua đỡ lấy nữ nhi.
Đồ vật ông ấy vừa ném xuống lập tức lăn tới trước mặt Thái Hậu.
Thứ bao bọc bên ngoài bung ra, lộ ra hai đầu người máu chảy đầm đìa.
“A ——!”
Thái Hậu đột nhiên thét chói tai, sợ tới mức ngã liệt xuống đất.
Bà ta run rẩy bò tới kéo tấm vải kia ra, gương mặt kia lộ ra hoàn toàn: “Phẩm nhi...”
Phùng Phẩm, chính là chất nhi làm Xa Kỵ tướng quân ở Nam Cương của bà ta.
“Tham kiến Hoàng Thượng Hoàng Hậu, vi thần kiến giá muộn, xin Hoàng Thượng thứ tội!” Vân Tư Lân bái kiến Hoàng Thượng xong thì mới chỉ vào đầu người kia nói: “Xa Kỵ tướng quân Phùng Phẩm cấu kết với quan quân Nam Việt, ý đồ mưu phản, biến Khải Thành của Nam Cương thành hậu hoa viên của Nam Việt, dân chúng lầm than, khổ không nói nổi... Vi thần trảm Phùng Phẩm trước, sau đó mới lấy đầu của quốc vương Nam Việt, mời Hoàng Thượng xem qua!”
Một đầu người chính là Phùng Phẩm.
Một cái khác chính là quốc vương Nam Việt.
Hoàng đế bất ngờ đứng dậy, vui vẻ nói: “Hay, hay lắm! Vân Tư Lân, ngươi quả nhiên không cô phụ kỳ vọng của trẫm! Thưởng! Phải thưởng thật lớn!”
Thái Hậu rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần: “Hoàng đế, Vân Tư Lân rõ ràng không chết nhưng lại truyền tin về nói bản thân đã chết, ông ta xảo trá như thế, nói Phùng Phẩm mưu phản là mưu phản sao, chứng cứ ở đâu?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận