Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 298 -

Hắn chậm rãi mở miệng: “Năm năm trước, lúc cha nương chọn hôn sự cho Sơ nhi, ngàn chọn vạn tuyển, rốt cuộc lại chọn Trạng Nguyên lang năm đó, chính là Tạ Cảnh Ngọc, vốn tưởng là một mối hôn nhân tốt, ai mà ngờ... Tạ Cảnh Ngọc trước khi thành thân đã có nhi có nữ, Sơ nhi gả qua đó, cả ngày nếu không xử lý việc vặt thì là thay Tạ gia giáo dưỡng hài tử, phải nuôi con thay người khác, chỉ cần nghĩ cũng thấy khó chịu...”
Hai mắt Sở Dực đột nhiên tối sầm lại.
Hắn có một nhi một nữ, nếu Vân Sơ thành thê tử của hắn, vậy trong mắt người Vân gia nàng cũng là đi nuôi hài tử của người khác sao...
Vân Trạch nhìn hắn một cái.
Lời này của hắn đã rất rõ ràng.
Cho dù Sơ nhi hòa ly thì cũng sẽ không dễ gả chồng lần nữa, càng không gả cho một người đã có hài tử.
Hy vọng Bình Tây Vương hiểu rõ.
Đôi mắt của Sở Dực chỉ sầm lại một lúc rồi lại sáng lên.
Nếu Vân Trạch nói vậy thì tức là Vân Trạch đã nhìn thấu tâm tư của hắn.
Vân Trạch không nói Vân Sơ đã là phụ nhân mà chỉ nhắc tới hài tử... có phải điều này chứng minh vấn đề lớn nhất giữa hắn và Vân Sơ chính là hài tử chứ không phải thân phận phụ nhân của nàng.
Nói như vậy, Vân gia cũng tính cho Vân Sơ hòa ly sao?
“Cha mẹ thiên hạ chí thiện, con cái thiên hạ đại hiếu. Lệnh muội làm đích mẫu Tạ gia, đơn thuần chí thiện, nhưng hài tử Tạ gia ——” Sở Dực lắc lắc đầu: “Tạ gia đáng để lệnh muội trả giá như vậy sao, Vân đại nhân, có một số việc nên dứt khoát thì hơn.”
Vân Trạch cắn chặt môi.
Xem ra Bình Tây Vương căn bản không đặt lời hắn nói ở trong lòng.
“Nghe nói gần đây Vân đại nhân đang sửa chữa điển tịch, hình như gặp phải một chút phiền toái.” Sở Dực tiếp tục mở miệng: “Có chỗ nào cần ta giúp đỡ không?”
Vân Trạch nhàn nhạt nói: “Chút việc nhỏ này không nhọc Vương gia lo lắng.”
Nói xong, hắn thúc bụng ngựa chạy lên phía trước.
Sở Dực chút hề ngại thái độ của hắn, ngồi trên lưng ngựa đi bên cạnh chiếc xe, theo về Vân gia.
Đợi Vân Sơ xuống ngựa, hắn bước lên chắp tay nói: “Mấy hôm nữa là Tạ phủ làm hỉ sự, không biết có thể mặt dày xin một tấm thiếp mời không?”
Vân Sơ nghĩ tới hai đứa nhỏ, gật đầu nói: “Được, ta sẽ cho người đưa tới vương phủ.”
Đảo mắt, ngày đại hôn của An Tĩnh Vương và trưởng nữ Tạ gia cũng đến.
Toàn bộ Tạ gia giăng đèn kết hoa, bọn hạ nhân hòa trong không khí vui mừng, đại sảnh vô cùng náo nhiệt, Tạ Cảnh Ngọc bệnh triền miên dường như cũng khá hơn.
Hắn ta mặc xiêm y mới hoàn toàn, vực dậy tinh thần ra cửa đón khách, nhìn không ra hắn ta đổ bệnh suốt một tháng trời.
“Tạ đại nhân, Tạ phu nhân, chúc mừng chúc mừng!”
“Tại hạ có ít lễ mọn, mong Tạ đại nhân vui lòng nhận cho!”
“Tạ đại nhân, người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, đợi lát nữa chúng ta uống vài chén!”
Một ít đồng liêu tới cửa, một đám đều đưa lễ mừng, lời khen tặng một câu nối tiếp một câu khiến khí sắc của Tạ Cảnh Ngọc càng tươi tỉnh hơn.
Không bao lâu, một chiếc xe ngựa ngừng trước cửa Tạ phủ, Sở Dực mặc cẩm phục đen tuyền bước xuống xe ngựa, sau đó cũng ôm hai đứa nhỏ xuống xe.
Đám người vây xem đều kinh sợ.
“Là Bình Tây Vương!”
“Tạ đại nhân bám lên Bình Tây Vương từ khi nào vậy?”
“Bình Tây Vương muốn uống rượu mừng không phải nên đến phủ An Tĩnh Vương sao, sao lại chạy tới Tạ gia, xem ra này giao tình này cũng rất ghê gớm.”
“Có lẽ là nể mặt Tạ phu nhân, dù sao cũng là đích trưởng nữ Vân gia.”
Sở Dực ôm nữ nhi, đi tới trước mặt Tạ Cảnh Ngọc: “Tạ đại nhân, chúc mừng.”
Tạ Cảnh Ngọc tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng vẫn tươi cười đưa người vào trong.
Bình Tây Vương tất nhiên là người có thân phận tối cao nhất trong đám khách khứa, hắn ta không tiếp tục đứng ngoài cửa đón khách mà cùng theo Sở Dực đi vào Tạ phủ.
Sở Dực rảo bước đi hai bước, sau đó dừng lại: “Xin Tạ phu nhân giúp chăm sóc hai hài tử.”
Vân Sơ lộ ra ý cười, dắt tay hai đứa nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận