Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 323 -

Hoàng đế đứng nhìn thi thể của nhi tử ở đằng xa.
Sau khi xảy ra chuyện ám sát, ông ta vừa tức giận vừa bi thương, ông ta không thể tiếp thu chuyện nhi tử thân sinh muốn giết chết mình.
Vốn là cơn giận đã lấn át sự thống khổ, cũng đã nghĩ ra vô số biện pháp để tra tấn đứa con này, nhưng hiện tại...
... Khi nhìn thấy thi thể nhi tử xuất hiện trước mắt, bi thương trong lòng lập tức vượt qua sự giận dữ.
Hoàng đế bước qua đó, tuy ông ta có nhiều hài tử nhưng không đồng nghĩa với việc ông ta không quan tâm tới nhi tử.
Lúc ông ta đang muốn ngồi xuống thì Đức phi bỗng nhiên quay đầu lớn tiếng nói: “Hoàng Thượng, chân tướng còn chưa tra rõ mà lão tứ lại chết không minh bạch, chắc chắn là giết người diệt khẩu!”
Sở Dực lấy ra một phong thư đặt vào tay Đức phi: “Đây là thư tuyệt mệnh của tứ đệ.”
Đức phi nhanh chóng mở bức thư ra, bà ta lại không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Bà ta không thể tin nhi tử vô tâm vô phế lại viết thư chủ động thừa nhận việc mưu phản ám sát này!
“Không thể nào!! Tuyệt đối không thể!!”
Đức phi trực tiếp xé nát phong thư.
“Đây không phải di thư của lão tứ, chắc chắn có người bắt chước bút tích của lão tứ viết thư tuyệt mệnh, lão tứ chắc chắn không làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!” Đức phi bi thống phẫn nộ nhìn thẳng Sở Dực: “Là ngươi! Là ngươi âm mưu bày ra tất cả chuyện này đúng không?”
Sở Dực bình thản nói: “Không phải ta, ta khinh thường những việc thế này.”
“Chính là ngươi!!!”
Đức phi phát điên gào to, lồm cồm bò dậy.
Bà ta dựa vào cơn phẫn nộ chống đỡ thân hình lảo đảo: “Thư tín trong phủ An Tĩnh Vương là do ngươi giấu vào! Thư tuyệt mệnh này cũng là ngươi giết! Minh Uy tướng quân bị ngươi cưỡng ép vu hãm con ta! Là ngươi giết chết con ta! Ngươi là hung thủ giết người! Trả mạng cho con ta!!”
Đức phi giơ tay rút bội kiếm bên hông thị vệ rồi lao về phía Sở Dực.
Sở Dực nhíu mày tránh đi nhát kiếm kia.
“Đừng có nổi điên ở đây!” Âm thanh nặng nề của Hoàng đế vang lên: “Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Nhân chứng chết rồi, vật chứng là bịa đặt!” Đức phi thất thanh quát: “Hoàng Thượng, ngài là phụ hoàng của lão tứ, là phụ thân nó luôn sùng bái kính ngưỡng, nó chết oan uổng như vậy, ngài không thể cho qua chuyện này dễ dàng như thế!”
Hoàng đế lắc đầu: “Lão tứ từ nhỏ đã được ngươi nuôi dưỡng, lúc nhỏ học hành không ra gì, học võ cũng là đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, nếu không phải phụ thân ngươi có công với hoàng thất thì trẫm sẽ không phong vương và ban đất phong cho lão tử... Trẫm thật không ngờ sau khi thành niên nó còn hoang đường hơn cả khi còn bé, nhiều nữ tử nhà lành bị nó nhốt trong vương phủ khinh nhục, nó thật sự làm hoàng thất Sở gia mất hết mặt mũi! Nó biến thành một kẻ giết vua hành thích cha, người làm mẫu thân như ngươi cũng không tránh khỏi liên quan!”
Đức phi trừng to đôi mắt xinh đẹp: “Hoàng Thượng, ngài không tra lại chuyện này sao?”
“Mọi chuyện đã sáng tỏ, không cần tra lại.” Hoàng đế nhìn về phía đứa con thứ tư đang nằm bất động dưới đất, không hề đổi giọng nói: “Đức phi dung túng nhi tử giết cha, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, tức khắc tước phong hào, biếm vào lãnh cung...”
“Ha ha ha ha!”
Đức phi cầm kiếm, ngửa đầu cười rộ lên.
Hoàng gia không có cái gọi là phụ tử tình thâm, lão tứ sống mười tám năm, phụ thân thân sinh chưa bao giờ hiểu đứa nhi tử này.
Lão tứ vô năng, hèn nhát, hoang đường... chính vì như vậy nên ai cũng có khả năng mưu phản giết cha, duy nhất lão tứ là không...
“Hoàng Thượng, thần thiếp chỉ có thể dùng mạng này thỉnh cầu ngài tra rõ việc mưu sát!”
Hoàng đế biến sắc: “Lão tam, mau ngăn lại...”
Ông ta còn chưa nói xong thì Đức phi đã đâm kiếm vào cổ mình, máu phun ra đầy đất, phun cả lên người Tạ Phinh vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng.
 
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận