Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 336 -

Giang di nương run rẩy: “Phu nhân, thiếp thân có thể hỏi một câu tại sao không?”
Vân Sơ cười cười.
Vì sao à.
Là vì đời trước, khi nàng sắp chết cũng chỉ có Nhàn tỷ nhi khóc lớn ôm lấy nàng, đánh vỡ chén rượu độc.
Là Nhàn tỷ nhi khiến nàng hiểu ra không phải nàng dạy dỗ sai hướng mà là có một số người khốn nạn từ trong xương cốt, dù có dạy dỗ thế nào thì cũng vẫn là những con quái vật ích kỷ máu lạnh.
“Đừng để người khác biết tới những thứ này.” Vân Sơ nhìn nàng ấy nói: “Bảo vệ bản tâm, nuôi dạy Nhàn tỷ nhi cho tốt.”
Giang di nương có chút run rẩy: “Phu nhân, phu nhân muốn rời khỏi Tạ gia sao?”
Vân Sơ không trả lời, nhưng đáp án đã rất rõ ràng.
Giang di nương ôm tráp rời khỏi Sanh Cư, trở lại viện tử của mình, nàng ấy gọi Tạ Nhàn tới, mở chiếc tráp ra, nhẹ giọng nói: “Đây là của hồi môn phu nhân chuẩn bị cho con, dù sau này Tạ gia xảy ra chuyện gì, dù phụ thân con có rơi vào hoàn cảnh gì, có phu nhân chuẩn bị những thứ này cho con, tương lai con sẽ không quá thua thiệt.”
Tạ Nhàn cái hiểu cái không: “Mẫu thân rất thương con, con nhớ kỹ.”
“Đây là bí mật của mẫu tử chúng ta, con không được nói cho ngươi khác.” Giang di nương ôm nữ nhi: “Con phải nhớ cho kỹ, sau này có đi tới đâu thì cũng phải khắc ghi ân tình của phu nhân, nếu con có khả năng, nếu phu nhân cần con hỗ trợ, con nhất định phải tận sức tận lực.”
Tạ Nhàn dùng sức gật đầu.
Vân Sơ bảo Thu Đồng ra ngoài hỏi thăm một chút tin tức.
Thu Đồng có võ công, thị vệ canh giữ Tạ phủ đều là tiểu tốt, nàng ấy chẳng tốn bao nhiêu sức đã rời khỏi Tạ phủ, đi một vòng trên phố rồi quay về bẩm báo với Vân Sơ.
“Phu nhân, hiện tại quán xá trên phố đều đang bàn tán chuyện của Tạ gia, nói Tạ gia cưới hậu nhân tội thần, nói Tạ đại thiếu gia khi quân phạm thượng, nói Tạ đại nhân ăn hối lộ trái pháp luật, người người đều đang chờ kịch vui của Tạ gia.”
Vân Sơ nhướng mắt: “Vậy người ta bàn tán chủ mẫu Tạ gia thế nào?”
“Đều nói chủ mẫu Tạ gia đáng thương, bị Tạ gia lừa quá thảm.” Thu Đồng lựa lời nói: “Tất cả mọi người đều đang thảo luận xem Vân gia có mượn dịp này để hòa ly với Tạ gia không.”
Thính Phong gật đầu: “Phu nhân, mau hòa ly đi, ở lại Tạ gia thật là đen đủi.”
Thính Tuyết cũng hùa theo: “Người Tạ gia lòng lang dạ sói, ăn hối lộ trái pháp luật, khi quân phạm thượng, phu nhân hòa ly cũng là thuận theo lòng người.”
Vân Sơ lắc lắc đầu.
Hiện tại mọi người đều nói nàng đáng thương, nhưng nếu nàng lựa lúc này để hòa ly thật thì Tạ gia sẽ trở thành bên yếu thế trong mắt mọi người, còn Vân gia lại thành kẻ bỏ đá xuống giếng.
Cách nhìn của dân chúng cứ như cỏ đầu tường, gió thổi qua là đổi hướng.
Nàng mở miệng: “Còn chưa đến lúc.”
Tòa viện tử của nàng còn cần tu sửa, ở lại thêm một thời gian cũng không sao.
Quan trọng nhất là nàng còn muốn đưa tiễn Tạ Cảnh Ngọc một đoạn đường cuối cùng...
Chạng vạng, hạ nhân bưng đồ ăn lên, mặc dù Tạ gia đã tiêu điều nhưng Vân Sơ vẫn cứ đầy đủ như trước.
Nàng dùng xong cơm xong thì bảo người hầu hạ tắm gội, khoác một kiện sa y tựa vào giường đọc sách.
Nàng đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó, mở miệng nói: “Thu Đồng, ngươi ra ngoài xem có chuyện gì.”
Nàng sợ thủ vệ bên ngoài nhân lúc trời đêm lẻn vào Tạ gia, làm mấy chuyện không bằng cầm thú.
Thu Đồng chân trước vừa đi thì Vân Sơ đã nghe thấy tiếng động vang lên cạnh cửa sổ.
Nàng lập tức đứng dậy, nhanh chóng khoác áo ngoài, lấy đoản kiếm dưới gối đầu ra.
Vừa làm xong một loạt động tác thì đã thấy một thân ảnh cao lớn nhảy vào từ cửa sổ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận