Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 777 -

Mấy ngày nay, triều đình thật không yên bình.
Thống soái Ngự Lâm Quân đã bị Nhiếp Chính Vương đổi thành người Lâm gia, là mẫu tộc của hắn ta.
Thái phó đương triều can gián Hoàng Thượng bãi miễn Nhiếp Chính Vương nhưng lại bị hoàng đế đuổi về quê dưỡng lão, vị trí này cũng bị Nhiếp Chính Vương bổ sung người của hắn ta vào đó.
Ngay cả Thái phó Nhất phẩm còn bị bãi quan, còn có một vị đại thần đâm đầu vào cột chết ngay trên điện mà cũng không khiến Hoàng Thượng sửa đổi quyết định, vì thế trong triều không còn ai dám can ngăn.
Người của Lễ bộ thượng tấu muốn nhân dịp Trung Thu năm nay lập đàn tế thiên.
Thông thường thì phải vào năm thiên tai mất mùa thì mới cần mở tế đàn, hiện giờ Lễ bộ lấy lý do là thân thể hoàng đế bất an, cần phải lập đàn tế trời cầu cho long thể an khang.
Trong triều đã ngầm hình thành ba thế lực.
Một là những người vừa được Nhiếp Chính Vương đề bạt, căn cơ của bọn họ ở trong triều vẫn còn yếu.
Hai là đa số triều thần không biết nội tình ở trong triều đã hình thành phái trung lập.
Ba chính là phe phái của Đông Cung do Vân Sơ cầm đầu, lén mượn sức phái trung lập thúc đẩy chuyện lập đàn tế trời.
Những triều thần không biết chuyện kia cũng phát hiện gần đây thân thể Hoàng Thượng càng ngày càng kém, mỗi lần thượng triều, những đại thần ở gần hoàng đế đều có thể thấy rõ hốc mắt của ông đã hãm sâu, gương mặt gầy hóp không nhìn ra hình dạng, cánh tay lộ ra khỏi tay áo khô quắt như que củi.
Quả thật là nên tế trời.
Vì thế, dưới sự tác động của Đông Cung, đa số mọi người đều tán thành, chuyện tế lễ đêm Trung Thu đã được quyết định.
Hoàng đế lại không giao cho phi tử nào chưởng quản phượng ấn nữa nên việc này sẽ do Lễ bộ và Nội Vụ Phủ cùng thực hiện.
Chớp mắt một cái là đã đến Trung Thu.
Trời còn chưa tối mà ánh trăng đã ló dạng, vầng trăng tròn vành vạnh lơ lửng trên bầu trời ngụ ý đoàn viên.
Hoàng cung thắp sáng rất nhiều đèn lồng đỏ, khắp Thái Hòa Điện toàn người là người, văn võ bá quan đứng thành hàng, Ngự Lâm Quân san sát nhau, người đứng ở nơi cao nhất là hoàng đế.
Gió đêm vừa thổi, long bào phất phơ phác họa thân hình gầy gò của hoàng đế, Ân phi không nhịn được đau lòng, Hoàng Thượng chỉ mới sáu mươi thôi, sao bà ấy lại cảm thấy ông ta trông cứ như lão nhân tám mươi vậy...
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên khắp đại điện, đây là tế cáo với trời cao, đại điển sắp bắt đầu.
Lửa trên đại đàn rực cháy hừng hực.
Hai cung nhân đỡ hoàng đế đi về phía trước, hoàng đế ném lá bùa viết đầy kinh văn vào chậu lửa.
Hướng đại nhân và Nhiếp đại nhân đứng phía dưới liếc nhìn nhau.
Nhiếp đại nhân ném thứ gì đó xuống đất rồi khom người xuống nhặt.
Những người phía sau nhìn thấy thì lần lượt truyền tín hiệu ra ngoài.
Rất nhanh đã có một Ngự Lâm Quân đến thông báo: “Bẩm báo Nhiếp Chính Vương, trong cung xuất hiện nhân sĩ không rõ thân phận, xin chỉ thị!”
Sở Thụy nhíu mày: “Ngươi đưa một số người đi xem xét, không thể ảnh hưởng đến nghi thức tế trời!”
“Vâng!”
Ngự Lâm Quân đưa theo một phân đội rời đi.
Sở Thụy liếc mắt sang bên trái nhìn Vân Sơ.
Hắn ta biết rõ nghi thức tế thiên lần này là do Vân Sơ toàn lực thúc đẩy hoàn thành, nhất định là muốn lợi dụng nghi thức này để làm gì đó.
Đáng tiếc...
Trên mặt hắn ta lộ ra vẻ tươi cười.
Nụ cười của hắn ta cứ như một con rắn độc bò lên cổ chân Vân Sơ khiến nàng sởn tóc gáy.
Nàng lập tức thu hồi ánh mắt, ném suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.
Nàng quay đầu nhìn về phía Vân Trạch đứng cách đó không xa.
Vân Trạch sắp xếp người Vân gia đứng ở hàng đầu, cách Hoàng Thượng rất gần.
Khi lá bùa kia bay xuống đất, hắn khom lưng nhặt lên, cúi đầu đi tới bên cạnh tế đàn.
Lúc chỉ cách hoàng đế khoảng nửa cánh tay, hắn đang muốn động thủ thì đột nhiên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận