Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 581 -

Hoa xuân rực rỡ.
Tuyết Lang đuổi bướm quanh những khóm hoa.
Hai đứa nhỏ vây quanh Tuyết Lang chạy tới chạy lui.
Vân Sơ ngồi dưới ánh mặt trời xem sổ sách, thỉnh thoảng lại uống một ngụm trà, lẳng lặng xem bọn nhỏ vui đùa ầm ĩ.
Nàng để ý hình như Thính Tuyết có chút mất hồn, ấm trà đã thấy đáy mà còn chưa thêm nước.
“Thính Tuyết.” Vân Sơ gọi một tiếng, Thính Tuyết vẫn còn đang thất thần nên không nghe thấy.
Thính Phong đứng bên cạnh đẩy tay Thính Tuyết, nhắc nhở nói: “Thính Tuyết tỷ tỷ, Vương phi gọi.”
Thính Tuyết vội vàng bước lên, lúc này mới phải hiện trong bình trà không còn nước, nàng ấy vội vàng châm thêm.
Vân Sơ giơ tay vẫy vẫy, hạ nhân bên cạnh lập tức lui xuống, hai đứa nhỏ theo Thính Phong cùng A Mao đến ngoại viện chơi.
Trong sân chỉ còn lại chủ tớ hai người.
“Từ một tháng trước ta đã để ý ngươi thường xuyên lơ đễnh.” Vân Sơ mở miệng nói: “Chúng ta cùng nhau lớn lên, tuy là chủ tớ nhưng cũng có tình cảm tỷ muội, ngươi có tâm tư gì thì cứ nói với ta.”
Thính Tuyết cúi đầu.
Hơn một tháng nay nàng ấy quả thật hay ngơ ngác, đứng bên cạnh Vương phi nhưng không hiểu tại sao lại hay nghĩ tới chuyện khác.
Nếu là chủ tử khác thì có lẽ nàng ấy đã bị xử lý rồi.
Vương phi thiện tâm, còn chia sẻ với nàng ấy.
“Nô tỳ, nô tỳ...” Thính Tuyết có chút ngượng ngùng, nhưng nàng ấy biết bản thân phải nói ra, Vương phi đã cho mọi người lui xuống cả, nếu nàng ấy còn không nói thì sẽ phụ lòng Vương phi.
“Hôm trước Trình đại nhân đưa hết số bạc hắn tích trữ mấy năm nay cho nô tỳ, hắn nói đó là sính lễ, muốn hỏi cưới nô tỳ...” Nàng ấy cúi đầu gần chạm ngực: “Nô tỳ không biết nên làm sao...”
Trong mắt Vân Sơ lộ ra vẻ hứng thú.
Nàng đã sớm đoán được Thính Tuyết có người trong lòng, thì ra là Trình Tự, một người tưởng xa tận chân trời nhưng lại gần ngay trước mắt.
Nàng từng nghe A Mao oán giận Trình Tự vô cùng keo kiệt, nhiều năm như vậy mà chưa từng mời người trong vương phủ ăn được một hạt đậu phộng.
Người coi trọng tiền tài như vậy lại dám lấy hết của cải ra làm sính lễ, chứng minh trong lòng hắn cũng rất coi trọng Thính Tuyết.
Vân Sơ thản nhiên nói: “Vậy ý của Thính Tuyết ngươi thế nào?”
“Nô tỳ, cũng không biết.” Thính Tuyết đỏ mặt: “Xin Vương phi quyết định.”
“Cứ làm theo trái tim của mình đi.” Vân Sơ nắm lấy tay nàng ấy: “Nếu trong lòng ngươi có Trình Tự thì tốt, nhưng nếu ngươi không muốn thì ta sẽ thay ngươi từ chối hắn.”
Thính Tuyết lắp bắp nói: “Nô tỳ, để nô tỳ suy nghĩ thêm đi...”
Trong lúc Thính Tuyết đang rối rắm thì Trình Tự lại trốn trong một góc uống rượu giải sầu.
Đã là hai ngày sau ngày hắn hỏi cưới, đến giờ hắn vẫn chưa dám tìm tới viện của Vương phi, hắn không biết phải đối mặt với Thính Tuyết như thế nào.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thính Tuyết, hắn đã bị nàng ấy hấp dẫn, thời gian thấm thoắt trôi qua, hắn đã không thể dời mắt khỏi Thính Tuyết được nữa.
Vất vả lắm hắn mới lấy hết can đảm bày tỏ tâm ý của mình, nhưng sính lễ của hắn lại bị Thính Tuyết ném xuống đất, số bạc đó là do hắn vất vả tích góp nhiều năm, có tiền tiêu hàng tháng, phần thưởng, lợi tức... hắn cho Thính Tuyết tất cả nhưng nàng ấy lại ném tâm ý của hắn xuống đất.
Trình Tự khổ sở tu một ngụm rượu thật lớn.
“Tiểu tử thúi!” Trình tổng quản bước vào phòng, đập vào ót hắn: “Vương gia ra ngoài làm việc, ngươi lại trốn ở đây uống rượu, Vương gia không tính toán với ngươi nên ngươi lên mặt à, mau rửa mặt rồi đi tìm Vương gia!”
“Cha, con khó chịu mà...” Trình Tự ôm lấy Trình tổng quản, chà hết nước mắt nước mũi lên người ông ấy: “Con vất vả lắm mới thích một người, nhưng nàng ấy lại không thích con, hu hu hu, con khó chịu chết đi được, khó chịu như vậy sao mà làm việc được chứ, thật là quá tàn nhẫn mà...”
Trình tổng quản lập tức sáng mắt: “Mau, nói rõ cho cha nghe, rốt cuộc là chuyện thế nào.”
Trình Tự uống rượu rồi tỉ mỉ thuật lại câu chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận