Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 683 -

Sở Dực tiến cung báo tin vui.
Hoàng đế đích thân đặt tên cho hài tử này, tên là Sở Hoằng Giác, nhũ danh Giác ca nhi.
Giữa mùa hè, Giác ca nhi chỉ mặc một chiếc yếm nằm trên giường, lộ ra cánh tay trắng nõn như củ sen.
Chỉ cần Sở Hoằng Du cùng Sở Trường Sinh làm xong bài tập là lại chui vào phòng Vân Sơ, hai đứa nhỏ tay chống cằm, không chớp mắt nhìn chằm chằm Giác ca nhi.
Giác ca nhi khẽ quơ quào cánh tay, tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ lập tức hưng phấn nói: “Ôi, Giác ca nhi giỏi quá.”
“Lực tay của Giác ca nhi thật lớn, thật là lợi hại!”
“Nương, tã ướt.”
Nhũ mẫu lập tức bước lên ôm hài tử sang bên cạnh thay tã.
“Giác ca nhi phải uống sữa, tiểu thế tử tiểu quận chúa cũng phải dùng bữa rồi.” Trịnh ma ma đưa hai vị tiểu chủ tử tới phòng khách.
Vân Sơ vẫn còn ở cữ nên dùng bữa trong phòng, một chiếc bàn nhỏ đặt cạnh mép giường, Sở Dực cùng nàng dùng bữa.
“Sở Mặc cấu kết với Ngự Sử Đài buộc tội tác phong của Thái Tử, chỉ trích Thái Tử không xứng với vị trí trữ quân.” Sở Dực ăn một hồi rồi mới mở miệng nói: “Đông Cung liên tiếp bại lui, Hoàng Hậu ra hôn chiêu khiến Hoàng Thượng đoạt lại phượng ấn, bây giờ hậu cung đang được Huệ phi và Vân phi cùng chấp chưởng.”
Vân Sơ buông đũa.
Từ khi nàng mang thai cho đến lúc này, Sở Dực rất ít khi nhắc tới chuyện triều đình với nàng.
Nàng mở miệng nói: “Sắp bắt đầu rồi sao?”
Sở Dực gật đầu: “Trong triều sẽ có một đoạn thời gian không yên ổn, có thể ta sẽ ít về nhà, thiệt thòi cho nàng rồi.”
“Có gì mà thiệt thòi chứ?”
Vân Sơ ôn nhu cười.
Nửa năm trước, cả nhà bọn họ đã ra ngoài vân du.
Sau khi hồi kinh đến nay đã hơn nửa năm, hằng ngày hắn chỉ tới Đại Lý Tự nửa ngày để xử lý công vụ, khoảng thời gian còn lại đều ở bên cạnh nàng và hài tử.
Vốn dĩ đã nên kéo nhị hoàng tử Cung Hi Vương Sở Mặc xuống khỏi vị trí kia từ lâu, vì để không xảy ra sự cố, để hài tử thuận lợi chào đời nên mới kéo dài đến hiện tại.
Nàng sắp ở cữ xong, cũng phải trở về bận rộn với công việc của mình.
“Chàng ngồi vào vị trí này, có một số chuyện cần thiết phải làm.” Nàng uống một ngụm canh gà rồi nói: “Chàng đừng lo lắng cho ta, ta cũng phải kiếm việc làm thôi, bằng không sẽ rất béo, không thể nào ra ngoài gặp ai mất.”
“Béo chỗ nào chứ, như vậy là vừa rồi.” Lâm thị từ bên ngoài đi vào.
Hiện tại cứ cách vài hôm là Lâm thị lại tới vương phủ, ra vào đã rất tự nhiên, nhìn thấy Sở Dực đang ngồi bên cạnh bàn nhỏ dùng bữa, chiếc bàn này rất thấp, hắn chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế lùn, hai chân dài phải chịu uất ức co rụt lại.
Lâm thị đã sớm quen với cảnh tượng như thế.
Dù sao lúc trước trong phòng còn có một chiếc giường hẹp, Sở Dực đã ngủ trên đó hơn nửa năm.
“Mẫu thân tới rồi.” Sở Dực đứng lên: “Ta ra ngoài xem hai đứa nhỏ.”
Lúc hắn rời đi cũng tiện thể cầm bàn nhỏ ra ngoài.
Lâm thị ngồi xuống mép giường, nhỏ giọng nói: “Không thể không nói Sở Dực đúng là hơn Tạ Cảnh Ngọc nhiều...”
Năm đó Sơ nhi sinh non, thân mình thiếu hụt, lúc nàng ở cữ Tạ Cảnh Ngọc cơ bản chưa từng xuất hiện.
Còn Sở Dực sao, từ khi Sơ nhi mang thai đến nay, hắn vẫn luôn ở bên bầu bạn.
Nếu là nam nhân khác, lúc thê tử mang thai đều sẽ nạp thiếp, nhưng hậu viện của phủ Bình Tây Vương lại vô cùng sạch sẽ, đủ để chứng minh nam nhân này đáng để gửi gắm cả đời.
“Còn nhắc tới người kia làm gì.” Vân Sơ mở miệng nói: “Con nghe Sở Dực nói đại ca thăng quan.”
Lâm thị lộ ra tươi cười: “Tháng ba vừa rồi đại ca con đích thân đi xử lý chuyện thuế ruộng, thuận đường giải quyết luôn vấn đề lưu dân tồn đọng ở nơi đó, lập công lớn, Hoàng Thượng cũng không keo kiệt, đã thăng chức cho đại ca con từ Thất phẩm lên Ngũ phẩm, thăng một lúc hai cấp.”
Vân Sơ biết trong vòng một năm nay đại ca không còn thu liễm mũi nhọn như trước mà ngày càng tỏa sáng rực rỡ, nhiều lần lập công nên mới có thể thăng quan nhanh chóng như vậy.
Cứ như vậy, Vân gia sẽ càng thêm lớn mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận