Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 395 -

Ngày hôm sau, kinh thành xuất hiện một tin tức mới.
Nhà quan Tứ phẩm Tiết gia đã tìm được đích trưởng tử thất lại từ mười mấy năm trước, đây là chuyện chưa từng nghe qua, lập tức lan rộng khắp phố phường.
Cùng lúc đó, quán trà Nhã Đường cũng đưa tin về, Đinh Nhất Nguyên đồng ý gia nhập Không môn.
Việc này vốn đã nằm trong dự kiến của Vân Sơ, nàng viết một phong thư bảo Thu Đồng đưa đến quán trà Nhã Đường, sau đó lại cho người đưa vài bức thư tới tay Đinh Nhất Nguyên.
Đinh Nhất Nguyên đọc thư, lại cảm thấy những chuyện này thật khó tin.
Nhưng Sơn Tịch đại sư đã tính ra được chuyện quý nhân trú ngụ trong miếu nát, e là những tin tức trong bức thư này cũng đúng được tám chín phần.
Hắn lập tức lấy một đồng tiền từ trong phong thư ra, cầm giấy thông hành vừa mới ra lò tiến vào kinh thành, tìm một chỗ ngồi ở góc đường náo nhiệt nhất trong chợ Đông.
Hiện giờ hắn đã không còn là gã ăn mày lôi thôi lếch thếch của ba ngày trước.
Hắn mặc trường bào màu xanh đen, râu trắng chỉnh tề rũ tới ngực, thoạt nhìn qua cứ như người bốn năm chục tuổi.
Trên thực tế, hắn còn chưa tới ba mươi, bởi vì nửa năm này quá mức gian lao trắc trở, hơn nữa còn để râu dài nên trông hắn có vẻ già hơn tuổi thật rất nhiều.
Hắn lấy tiền đồng từ trong tay áo ra đặt xuống đất.
Phụ nhân bán khăn tay bên cạnh kinh ngạc hỏi: “Để tiền đồng xuống là có ý gì, ngươi mua bán gì vậy?”
Đinh Nhất Nguyên trả lời: “Bày tiền đồng ra thì là bán tiền đồng.”
Phụ nhân cảm thấy thú vị, hỏi tiếp: “Đồng tiền này bán thế nào?”
Đinh Nhất Nguyên vươn một ngón tay: “Một lượng bạc.”
Lời vừa dứt thì đám người quanh khu chợ cũng cười òa lên.
“Một đồng tiền trị giá một văn, một lượng bạc có thể đổi được một ngàn đồng, ngươi xem mọi người là tên ngốc sao.”
“Ta bày quán ở chợ Đông hai mươi mấy năm, lần đầu tiên thấy có người bán tiền đồng, thật là hiếm lạ!”
“Còn không phải vậy sao.”
Đinh Nhất Nguyên giữ vẻ trầm tĩnh, làm như mắt điếc tai ngơ.
Một ngày qua đi, đương nhiên là không có ai tới hỏi thăm.
Ngày hôm sau, hắn lại xuất hiện ở chợ đông, phụ nhân không khỏi buồn cười: “Ngày hôm qua không bán được, chứng minh mọi người không phải tên ngốc, sao ngươi lại tới nữa vậy?”
Đinh Nhất Nguyên ngồi dưới đất: “Hôm nay ta bán mười lượng bạc.”
Người vây xem cười ha ha, hoàn toàn xem hắn là tên ngốc mà chê cười.
Tới ngày thứ ba, hắn ra giá một trăm lượng bạc, vì thế người vây xem càng ngày càng đông, đám người ngoài việc chế giễu thì lại thấy tò mò nhiều hơn.
Tới ngày thứ tư, Đinh Nhất Nguyên ra giá một ngàn lượng bạc.
Đừng nhìn sắc mặt của hắn bình thản, kỳ thật trong lòng cũng khủng hoảng không thôi, một đồng tiền có thể bán với giá một ngàn lượng sao, có thể sao?
Hắn cảm thấy không có khả năng.
Nhưng Sơn Tịch đại sư nói sẽ có người tới mua.
Vậy cứ chờ là được.
Người vây xem càng ngày càng đâu, mồm năm miệng mười không ngừng bàn tán, hắn nỗ lực giữ bình tĩnh ngồi ở đó.
“Thú vị thú vị!”
Âm thanh của một thiếu niên truyền tới.
Chính là một trong những tên ăn chơi trác táng của kinh thành, thế tử Bình Tân hầu.
Hắn ta đẩy đám người bước vào, ngồi xổm trước quầy hàng, duỗi tay sờ đồng tiền, ngó trái ngó phải, cũng không nhìn ra có gì hiếm lạ
“Thứ này có giá một ngàn lượng bạc?”
Đinh Nhất Nguyên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bình thản nói: “Hoa khai thương tang hư thật gian, tú mệnh phân loạn nan lĩnh ngộ, đồng tiền là hư, cũng là thật.”
Thế tử Bình Tân hầu ngoáy ngoáy lỗ tai, nghe không hiểu.
Nhưng hắn ta có bạc, tiêu bạc mua vui là việc làm hằng ngày của hắn ta.
Hắn ta ném túi bạc vào người Đinh Nhất Nguyên: “Ta mua đồng tiền này, hư hư thật thật là thứ gì, mau nói rõ ràng.”
Đinh Nhất Nguyên đứng dậy.
Thế tử Bình Tân hầu lúc này mới phát hiện người này rất cao, râu rất dài, thoạt nhìn có vài phần khí khái của cao nhân, nét cười trên mặt không khỏi nhạt đi vài phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận