Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 472 -

Chiếc xe ngựa kia dần dần thả chậm tốc độ.
Mành xe được một cánh tay cứng cáp nhấc lên, ngón tay kia thon dài nhưng lại trắng nhợt.
“Gia, khoảng nửa canh giờ nữa là về tới kinh thành.”
Gã hầu quỳ gối bên chân hắn, cung kính bẩm báo.
Nam nhân không đáp lại, hắn nhìn về phía Vân Sơ, có chút ngẩn ngơ.
Cho dù chỉ thấy một góc nghiêng thì hắn cũng nhận ra đó chính là đại tiểu thư Vân gia, Vân Sơ.
Ngày đó ở trong cung, nàng suýt nữa đã trở thành thuốc dẫn của hắn.
Nàng đang ôm một tiểu cô nương trên tay, bên cạnh nàng còn có bốn năm nữ hài vây quanh, cười cười nháo nháo bước vào một thôn trang.
Hắn nhìn thấy rõ biển hiệu của thôn trang này: Cô nhi viện.
Hắn nhẹ giọng hỏi: “Đây là nơi nào?”
Gã hầu kia cũng không biết, khẽ lắc đầu: “Bẩm gia, lúc trước rời kinh hình như thôn trang này còn chưa xuất hiện ở đây.”
Sở Thụy còn muốn nói thêm gì đó thì bỗng nhiên lên cơn ho khan kịch liệt.
Gã hầu vội vàng đứng dậy, kéo mành xe, nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn rồi lại bưng tới một chén thuốc.
Sở Thụy cũng không nhận lấy.
Một kẻ bệnh hoạn như hắn vốn phải nên chết từ lâu rồi.
Lần trước thật vất vả hạ mới hạ quyết tâm tự sát nhưng cuối cùng lại được Vân Sơ cứu.
Nữ tử tên Vân Sơ kia cũng giống như trưởng tỷ vậy, gương mặt na ná, giọng nói dịu dàng ôn nhu cũng không khác gì.
Hẳn là trưởng tỷ cũng hy vọng hắn sống cho thật tốt.
Vì thế mà hắn lại tiếp tục sống.
Hắn thỉnh Hoàng Thượng phế đi phong hào Trang Thân Vương, không màng tất cả trốn khỏi kinh thành.
Nhưng mà ——
Thái Hậu lại gửi tới một phong thư, hắn như một con diều đáng thương bị túm trở về.
Trốn không thoát, đời này của hắn đều không thoát được.
Thật là đáng buồn, cuộc đời này của hắn thật chẳng khác gì một tấn bi kịch.
Xe ngựa thong dong vào kinh, vừa tới hoàng thành thì đã có tiểu thái giám mang theo cỗ kiệu chờ sẵn ở đó, gã hầu đỡ Sở Thụy ngồi vào kiệu, khởi kiệu đi thẳng tới Ngự Thư Phòng.
Thấy Sở Thụy hồi kinh, hoàng đế cũng không ngoài ý muốn.
Thái Hậu cả ngày đòi chết đòi sống, chỉ cần Sở Thụy còn một chút lương tâm thì sẽ không thể nào đi luôn không về.
“Thụy nhi, trẫm vẫn còn giữ lại phong hào và đất phong cho ngươi.” Hoàng đế mở miệng, vân vê ngón tay nói: “Nếu ngươi đã trở lại thì trẫm cũng nên trả lại cho ngươi.”
Sở Thụy kịch liệt ho khan: “Hoàng thúc, không cần, Thụy nhi bạc mệnh, không đảm đương nổi thân phận Vương gia, không có phong hào thì còn có thể sống tự tại hơn một chút.”
Hoàng đế lộ ra mấy phần chân ý: “Vậy trẫm tôn trọng lựa chọn của ngươi, Thái Hậu chờ ngươi đã lâu, đi đi.”
Sở Thụy chắp tay, đỡ tay gã hầu đi ra ngoài, ngồi kiệu tới An Khang Cung của Thái Hậu.
Hắn vừa mới đi vào thì đã nghênh đón ngay một trận gió, ngay sau đó, một cái tát đáp lên mặt hắn.
Hắn bất ngờ không kịp phòng bị nên lảo đảo ngã ra đất.
“Đây là đích tôn ai gia khuynh tẫn hết mọi thứ để nuôi ra đó sao, vậy mà ngươi lại muốn đi luôn, ngươi có tư cách gì mà đào tẩu!” Thái Hậu nổi cơn thịnh nộ: “Phụ thân ngươi năm đó chết không minh bạch, giang sơn như họa này rơi vào tay kẻ khác, ngươi là huyết mạch duy nhất của phụ thân ngươi, ngươi mới là chủ nhân chân chính của giang sơn này, sao ngươi có thể rời đi như vậy chứ! Thụy nhi, nếu ngươi còn dám đi thì ai gia sẽ lập tức chết trước mặt ngươi!”
Sở Thụy nằm liệt dưới đất, khóe môi lộ ra vẻ cười khổ.
Khó khăn lắm hắn mới quyết định rời đi, Thái Hậu lại gửi tới một phong thư nói nội trong vòng bảy ngày mà hắn không về kinh thì bà ta sẽ tự vẫn.
Hắn không còn lựa chọn nào khác.
Lúc đi thống khoái bao nhiêu thì khi trở về lại thống khổ bấy nhiêu.
Hắn chung quy vẫn không muốn đối mặt với những chuyện này.
“Thái Tử cũng chỉ lớn hơn ngươi bốn tuổi, hiện giờ dưới gối có nhi có nữ, lại sắp nạp nữ nhi Phương gia làm trắc phi, hôn sự của ngươi không thể trì hoãn được nữa.” Thái Hậu trầm giọng nói: “Ta đã chọn trưởng nữ Ngu gia làm chính thê của ngươi, ngươi...”
Lời còn chưa dứt thì Sở Thụy đột nhiên rút bội kiếm bên hông thị vệ: “Nếu tổ mẫu ép ta thành thân thì ta chỉ có thể dùng mạng này để chống đối.”
“Ngươi!”
Thái Hậu giận dữ.
Sở Thụy cười cười: “Chiêu này không phải là hoàng tổ mẫu dạy ta sao?”
Lồng ngực Thái Hậu phập phồng kịch liệt.
Bà ta dạy hắn nhiều như vậy, sao hắn chỉ nhớ tới việc dùng tính mạng để uy hiếp người thân cận nhất của mình chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận