Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 368 -

Vân Sơ gần như là thức trắng cho tới hừng đông nhưng nàng lại không thấy mệt mỏi, nàng rửa mặt chải đầu, dùng cơm xong xong thì lại gọi Trần Đức Phúc tới dặn dò: “Đây là năm ngàn lượng bạc, ngươi cầm đến chùa Khánh An, đúc một tượng Phật Tổ bằng vàng, không cần để lại tên của ta.”
Có thể trở về năm hai mươi tuổi.
Có thể tìm được hai đứa nhỏ.
Đều là đặc ân trời cao ban cho nàng.
“Ngoài ra ——” nàng dừng một chút rồi nói: “Ta muốn thành lập một cô nhi viện, chuyên thu dưỡng những hài tử không có nơi để đi, không có nhà để về.”
Hài tử của nàng may mắn sống sót, còn có thể trưởng thành tới lúc này, nhưng trên đời vẫn còn rất nhiều hài tử không có nơi để về.
Bọn họ hoặc là thất lạc người nhà, hoặc là phụ mẫu song vong trở thành cô nhi, hoặc là thân thể bệnh tật bị vứt bỏ, hoặc là chạy nạn lưu lạc...
Nàng muốn giúp đỡ những hài tử đáng thương đó, cũng muốn tích góp công đức cho Du ca nhi và Trường Sinh, để hai đứa nhỏ có thể khỏe mạnh trưởng thành...
Trần Đức Phúc không hỏi nguyên nhân, chỉ mở miệng nói: “Phu nhân dự tính dùng bao nhiêu bạc để mở cô nhi viện?”
“Cần dùng bao nhiêu thì cứ dùng bấy nhiêu.” Vân Sơ chậm rãi nói: “Mua một mảnh đất giá rẻ ở ngoài kinh, ta đích thân thiết kế bản vẽ của cô nhi viện này, ngươi sắp xếp người quản lý cô nhi viện, nhất định phải tìm người đáng tin.”
Trần Đức Phúc vừa nghe là biết phu nhân thật sự nghiêm túc với ý tưởng này.
Mua đất xây nhà, lại sắp xếp người quản lý, cuối cùng là nhận nuôi những hài tử không có nhà để về, mỗi một ngày sau đó đều là một khoản chi ra đồ sộ.
Cũng may phu nhân kiếm lời không ít bạc, nếu không sẽ không chịu nổi một khoản chi phí như vậy.
Đồng thời, ông ấy cũng ngẫm nghĩ, nếu người Tạ gia đối tốt với phu nhân một chút, phu nhân lấy một nửa số bạc cúng chùa và xây cô nhi viện ra để giúp đỡ Tạ gia thì Tạ gia cũng không đi đến bước này...
Tạ gia tự làm tự chịu.
Cũng không biết phu nhân còn tính toán ở Tạ gia bao lâu.
Trần Đức Phúc lui xuống làm việc.
Vân Sơ lấy bản vẽ của viện tử ra nhìn lại một lần, xem thử xem có cần cải tiến ở đâu nữa không.
Đang xem thì lại nghe thấy âm thanh hoảng loạn của Thính Phong: “Phu nhân, phu nhân...”
Thính Phong trước kia hấp tấp bộp chộp, nhưng từ sau khi Thính Sương xuất giá, nàng ấy đã trưởng thành không ít, Vân Sơ đã lâu không thấy bộ dạng hoảng loạn của nàng ấy.
Nàng buông bản vẽ: “Xảy ra chuyện gì?”
“Đại, đại thiếu gia...” Thính Phong thở hổn hển nói: “Đại thiếu gia đã trở lại!”
Vân Sơ khó tin nhướng mày: “Ngươi nói cái gì?”
Thính Phong còn chưa kịp trả lời thì Vân Sơ đã nhìn thấy một bóng dáng đang từ ngoài cửa viện đi vào.
Cho dù hắn ta ăn mặc rách rưới, cho dù hắn ta vô cùng chật vật, cho dù gương mặt hắn ta vừa bẩn vừa đầy vết thương, cho dù hắn ta đã mất đi một cong mắt nhưng nàng vẫn nhận ra cốt cách chỉ thuộc về Tạ Thế An.
Nàng đột nhiên đứng lên.
“Mẫu thân.”
Tạ Thế An gian nan đi vào, bước tới trước mặt Vân Sơ, hành lễ thỉnh an.
Lúc đến gần, Vân Sơ mới nhìn thấy mắt trái của hắn ta đã không còn tròng mắt, chỉ là một hố đen ngòm, cả khuôn mặt đều là vết roi, còn để lại sẹo.
Vân Sơ không thể tin được, người này có thể rời khỏi nhà lao về đây, lại còn là quang minh chính đại trở về.
Nhưng nghĩ kỹ thì cũng hiểu được, đây chính là Tạ Thế An, một nhân vật truyền kỳ trong tương lai, sao có thể chết dễ dàng như vậy...
Trên mặt nàng lộ ra vẻ khổ sở tiêu chuẩn: “An ca nhi, con đã về rồi, ta nhiều lần cho người đến địa lao nhưng bọn họ không cho ta vào, làm sao con thoát ra được?”
“Con viết một bức huyết thư giao cho nhị hoàng tử Cung Hi Vương vừa lúc tới tử lao, là Cung Hi Vương cứu con.” Tạ Thế An liếc thấy bản vẽ trên bàn, hắn ta mở miệng: “Mẫu thân không cần tìm nhà cho Tạ gia, con bày mưu tính kế giúp Cung Hi Vương, Cung Hi Vương sẽ để lại viện tử này cho Tạ gia để.”
Vân Sơ âm thầm kinh hãi.
Đời trước Tạ Thế An cũng làm việc cho Cung Hi Vương.
Đời này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cuối cùng hắn ta vẫn lên thuyền của Cung Hi Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận