Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 853 -

Sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng ở phía chân trời.
Cách đó không xa, một đám người ồ ạt xuất hiện hiện trên quan đạo ngoài cổng thành, từng bước tiến tới gần.
Dân chúng kinh thành bắt đầu sôi trào.
“Là Thành Vương đưa thiên nữ nương nương tới kinh thành ban cam lộ!”
“Trời ơi, cuối cùng chúng ta cũng có thể nhận cam lộ rồi, cha ta được cứu rồi.”
“Người nào cũng có thể nhận sao?”
“Đương nhiên, ngày nào thiên nữ nương nương cũng phát cam lộ cho dân chúng, chỉ cần xếp hàng là có thể lãnh một chén.”
“Vậy có phải chúng ta cũng nên đến đó xếp hàng không...!”
“...”
Đoàn người hơn hai trăm mạng dừng lại, dựng lều trại ven đường, đắp lên một đài cao.
Một nữ tử đứng trên đài, nàng ta dùng miếng vải mỏng che mặt, mặc một bộ xiêm y trắng, y phục phát ra ánh sáng bạc và vàng kim, dưới ánh nắng mặt trời, kim quang bao phủ khắp người nàng ta, thánh khiết như tiên nữ hạ phàm.
Tay nàng ta cầm một nhánh cây màu xanh, vẩy vẩy mấy cái vào mấy lu nước lớn nằm bên dưới, hình như lu nước kia cũng bắt đầu sáng lên.
“Đó chính là thiên nữ nương nương! Lu nước chính là cam lộ!”
“Đi, mau đi lãnh cam lộ, mau mau mau!”
“Chờ ta, ta cũng phải đi!”
“...”
Tất cả dân chúng trong kinh thành đều đưa theo người nhà chạy về phía cổng thành.
Đúng lúc này, cửa thành đóng sập lại.
Kinh thành mỗi đêm đều có lệnh giới nghiêm, cổng thành bị khóa chặt nhưng ban ngày vẫn luôn rộng mở để dân chúng thuận tiện ra vào, lúc này vốn phải nên mở cửa nhưng cuối cùng lại bị đóng, bên ngoài không vào được, bên trong cũng không ra được.
“Sao lại thế này, tại sao không cho bọn ta ra ngoài!”
“Ta muốn đi lãnh nước cam lộ, mau thả ta ra ngoài, cha ta không uống được nước cam lộ sẽ chết mất!”
“Hài tử nhà ta cũng đang chờ nước cam lộ của thiên nữ nương nương cứu mạng, mau lên, mau mở cửa thành, cho bọn ta đi ra ngoài!”
“Các vị quan gia, cầu xin các ngươi...”
“Đi đi đi, tránh sang một bên đi!” Thị vệ thủ thành giơ trường mâu, nghiêm khắc mở miệng: “Triều đình có lệnh, thời gian này không một ai được phép ra khỏi thành, mau trở về đi!”
Dân chúng vây quanh cổng thành làm sao chấp nhận được sự thật này, lập tức lớn tiếng la hét ầm ĩ.
Thị vệ thống lĩnh rút bội kiếm kề lên cổ một người trong số đó, lúc này đám bá tánh đang hò hét mới chịu ngưng nghỉ.
Bên ngoài thành, số lượng người tụ tập như muốn che trời lấp đất.
Hơn hai trăm ngàn người bắt đầu quy củ xếp hàng.
Thiên nữ nương nương đứng trên đài cao, cành lục chi trong tay không ngừng vẩy qua vẩy lại, bộ dáng thánh khiết từ bi.
Dưới đài có ít nhất một trăm lu nước to, bên cạnh mỗi chiếc lu đều có thị vệ trông coi, phát nước cam lộ cho đám dân chúng đang xếp hàng, mỗi người một chén, lập tức uống hết ngay tại chỗ, dù vậy thì cũng không thể nhìn thấy điểm cuối của hàng ngũ này.
Dân chúng bên trong kinh thành không thể ra ngoài nhưng vẫn còn mấy thành trì nhỏ ngoài ngoại ô kinh thành và một số thôn trang khác, sau khi bá tánh ở những nơi đó nghe được tin tức thì cũng ùn ùn kéo tới.
Người xếp hàng càng ngày càng đông, những người chưa uống được nước cam lộ bắt đầu nóng nảy.
Lúc này, Thành Vương được một đám người vây quanh đi ra phía sau hàng ngũ, lớn tiếng nói với những người chưa được uống nước cam lộ: “Các vị không cần nóng vội, cam lộ là nước được trời cao ban tặng, chỉ cần dân chúng yêu cầu thì nước cam lộ sẽ được cung cấp không ngừng, cho dù mặt trời xuống núi thì thiên nữ nương nương cũng sẽ không đi, cho đến khi tất cả mọi người đều được uống nước cam lộ, tiêu trừ ốm đau thì sứ mệnh của bổn vương mới hoàn thành!”
“Trời ơi, là Thành Vương điện hạ!”
“Thành Vương điện hạ lại hạ mình nói chuyện với chúng ta!”
“Khấu kiến Thành Vương điện hạ!”
Một đám dân chúng vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận