Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 830 -

Chỉ một lúc sau, nướu răng lập tức xuất hiện từng vệt tơ máu chằng chịt.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tiếu Ngũ quay đầu hỏi bốn vị ngỗ tác khác: “Trong sách có ghi, người chết vì ngộp thở, lúc sắp chết vì hô hấp khó khăn nên dẫn tới các mao mạch ở nướu răng bị vỡ ra, gây xuất huyết, vì thế mà nướu răng sẽ xuất hiện vệt máu, xin hỏi các vị có cảm thấy sai ở đâu không?”
Bốn ngỗ tác trầm mặc không nói, đặc biệt là Chân ngỗ tác.
Nếu thừa nhận Tiếu Ngũ nói đúng thì chẳng khác gì tự tát mình một bạt tai.
Nếu phủ nhận lời của Tiếu Ngũ thì bất kỳ ai ở đây lấy ra quyển ‘Ngỗ tác đại điển’ thì cũng đủ khiến tiền đồ của hắn ta bị hủy.
Hắn ta ngoài việc im lặng thì cũng không biết phải nói gì.
Thái độ của hắn ta như vậy, mọi người ở đây còn gì mà không rõ.
Đa số mọi người đều không ngờ Nhiếp Chu chết vì ngạt thở, ai cũng cho rằng hắn ngã lầu mà chết.
Chuyện này thú vị rồi đây.
Lúc này, Nhiếp Thân đột nhiên khàn giọng khóc rống: “Thái Hậu nương nương, sinh thời đại ca nhà thần rất sĩ diện, sau khi chết không nên để người khác tùy ý bàn tán, xác chết cũng không nên bị người ta tra tới tra lui, vi thần mang huynh trưởng về an táng...”
“Người đâu, bắt lấy Nhiếp Thân!”
Vân Sơ ra lệnh, Ngự Lâm Quân lại mơ mơ màng màng.
Thống soái Ngự Lâm Quân là Lâm Cường, Lâm Cường là người nhà mẹ đẻ của Sở Thụy, đương nhiên luôn lấy Sở Thụy làm đầu, một đám Ngự Lâm Quân đứng yên không nhúc nhích.
Sở Hoằng Du tức giận: “Ngự Lâm Quân là Ngự Lâm Quân của trẫm, một đám phế vật các ngươi lại dám không nghe lời Thái Hậu, trẫm còn cần các ngươi làm gì! Các vị đại thần, các ngươi nhìn mà xem, Ngự Lâm Quân coi thường trẫm và Thái Hậu như vậy, có phải là khinh rẻ hoàng quyền không!”
Lâm Cường lập tức ném cho Ngự Lâm Quân một ánh mắt.
Hai Ngự Lâm Quân lập tức tiến lên bắt lấy Nhiếp Thân.
Nhiếp Thân quỳ sụp xuống đất: “Thái Hậu nương nương, vi thần chỉ muốn cho đại ca mau chóng xuống mồ an nghỉ, không hề coi rẻ hoàng quyền, xin Thái Hậu nương nương thứ tội, vi thần sai rồi...”
“Ngươi muốn để Nhiếp Chu mau chóng xuống mồ an nghỉ hay là muốn nhanh chóng huỷ hoại chứng cứ?” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Là ngươi giết chết Nhiếp Chu!”
Oanh ——!
Mọi người ở hiện trường lập tức bùng nổ.
“Cái gì, Nhiếp nhị hại chết Nhiếp đại nhân?”
“Không phải bọn họ là thân huynh đệ cùng một mẹ sao, sao có thể?”
“Sao Thái Hậu lại phán đoán như vậy?”
“...”
Vân Sơ dừng một chút rồi mở miệng: “Các ngươi đều nói tận mắt nhìn thấy Nhiếp đại nhân nhảy xuống từ lầu chín, thật sự là tận mắt nhìn thấy sao, các ngươi chỉ là thông qua cách ăn mặc nên mới cho rằng người kia là Nhiếp đại nhân.”
Nàng vừa dứt lời thì mọi người lập tức tỉnh ra.
“Đúng vậy, bọn ta quả thật chỉ nhìn y phục để xác định thân phận, khoảng cách xa như vậy, căn bản không nhìn rõ ngũ quan.”
“Bây giờ nhớ lại, quả thật cũng không chắc người khi đó có phải là Nhiếp đại nhân không.”
“Nhưng người rơi từ trên lầu xuống tử vong đúng là Nhiếp đại nhân mà, ta hồ đồ mất thôi...”
Vân Sơ tiếp tục nói: “Ở lan can lầu chín của Trích Nguyệt Các có một điểm mù thị giác, người ngồi đó uống rượu đã ngã vào trong nhưng sau đó lại đột nhiên đứng lên nhảy lầu, người đã bị đổi vào chính lúc này, từ người sống đổi thành người chết, Nhiếp đại nhân đã chết từ trước đó, bị ném xuống lầu, ngụy tạo hiện trường tử vong do ngã lầu. Hắn ta cho rằng người trong cung sẽ không điều tra chuyện này, nhưng hắn ta lại vì một động tác mà bại lộ thân phận của mình.”
Mọi người không nhịn được truy vấn: “Động tác gì?”
Vân Sơ nâng tay: “Người bình thường uống rượu, đặc biệt là uống rượu một mình đều sẽ không chú trọng tới động tác của mình... còn người ngồi ở lan can uống rượu kia lại giơ tay rất cao, như đang cố ý cho người ta trông thấy, chính là muốn mọi người đều ngộ nhân Nhiếp đại nhân uống say nên ngã lầu tử vong. Sau khi hắn ta làm xong chuyện này thì lập tức bước xuống lan can, sau đó đẩy huynh trưởng của mình xuống dưới... Nhiếp Thân, ai gia nói có đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận