Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 193 -

Một tháng trước, Hạ Húc vì thiếu nợ người ta mà bị ép rời kinh, từ lúc đó, Vân Sơ đã sắp xếp người theo dõi hắn ta.
“Sau khi Hạ Húc rời kinh thì vẫn đi về hướng Ký Châu.” Gã hầu cúi đầu bẩm báo: “Quê quán của hắn ta cũng không phải Ký Châu mà là thôn Dương Liễu cách thành Ký Châu hơn ba mươi dặm, tiểu nhân vào thôn tra thì biết được tên thật của Hạ Húc là Hà Húc, hắn ta vốn dĩ mang họ Hà. Trần bá bảo tiểu nhân hỏi thăm nữ tử tên Hạ Linh Huỳnh, chỉ là ở đó không có nhà nào họ Hạ, tiểu nhân cái khó ló cái khôn, đổi Hạ thành Hà mới hỏi thăm được, thật sự có người tên Hà Linh Huỳnh, là thân muội của Hạ Húc.”
Tay Vân Sơ khựng lại.
Chẳng trách nàng tra khắp kinh thành mà không tìm được nhà nào họ Hạ, thì ra phải là họ Hà.
“Tiểu nhân đi tìm lý chính hỏi thăm, vừa nhắc tới người Hà gia thì lý chính lại giữ kín như bưng, hút thuốc lá sợi không nói một lời, tiểu nhân đưa bạc cho lý chính, lý chính lại trực tiếp đóng cửa không thèm nói chuyện với tiểu nhân nữa... Tiểu nhân ở Ký Châu hơn nửa tháng, nói chuyện với mấy lão thái thái trong thôn kia mấy bận mới biết được người Hà gia hai mươi năm trước mới dọn vào thôn, tất cả đều là lão nhân phụ nhân và hài tử chưa tới bảy tuổi, ai nấy đều trọng thương, thảm không nỡ nhìn, tháng đầu tiên chuyển tới thôn, Hà gia đã bệnh chết bảy tám người...”
“Tiểu bối Hà gia, cũng chính là người đồng lứa với Hạ Húc cũng đã chết hết, chỉ còn lại hai huynh muội bọn họ, toàn tộc dốc hết sức lực tìm cho Hà Linh Huỳnh một nhà chồng tốt, nhưng tiểu nhân vô năng, không hỏi thăm được Hà Linh Huỳnh đã gả tới nhà nào.”
Trần Đức Phúc hoảng hốt: “Phu nhân, hơn hai mươi năm trước không phải kinh thành cũng có một nhà họ Hà đã bị xóa sổ sao, hay là...”
Hai mươi năm trước, Vân Sơ vẫn chưa sinh ra, nhưng nàng cũng nghe người nhà nhắc tới chuyện này.
Lúc ấy gia chủ Hà gia Hà đại nhân là Hộ bộ Thượng thư, năm ấy vừa lúc gặp đại hạn, bảy tám tỉnh phía nam đều gặp nạn, triều đình đưa xuống hai trăm ngàn lượng bạc trắng cứu tế, nhưng lúc số bạc này được đưa tới phía nam thì chỉ còn lại khoảng hai mươi ngàn lượng... Vô số nạn dân chết đói, vô số người trôi giạt khắp nơi, một lượng lớn bá tánh tụ tập khởi nghĩa... Tóm lại hậu quả rất nghiêm trọng.
Sau khi ổn định tình hình, triều đình tra rõ chuyện cứu tế, lần đó đã tra được Hộ bộ từ trên xuống dưới đều tham ô, rút ruột từ trong ra ngoài.
Gia chủ Hà gia làm Hộ bộ Thượng thư, tuy không trực tiếp tham ô nhưng cũng nhận hối lộ của đám quan lại tham ô đó, trên dưới một lòng qua mắt Hoàng Thượng.
Triều đình chấn động, Hoàng Thượng giận dữ, càng tra càng không chịu được, đã phán Hà gia bị tru di tam tộc, nam tử từ bảy tuổi trở lên đều bị phán chém đầu, phụ nhân và hài tử dưới bảy tuổi bị giam giữ chừng nửa năm, lúc bọn họ được thả ra, gia tộc lớn như vậy chỉ còn sót lại ba mươi mấy người, triều đình đã cho bọn họ về lại nguyên quán.
Ba mươi mấy người lên đường về thôn Dương Liễu ở Ký Châu, trên đường đi lại chết thêm mười mấy người, lúc đến nơi thì chỉ còn lại hơn hai mươi người.
Nhưng lúc về tới thôn, cuộc sống cũng chẳng khá khẩm gì, bằng không đám hài tử đồng lứa năm đó sẽ không chỉ sót lại hai huynh muội Hà Húc.
Vân Sơ cười lạnh: “Thì ra Hạ di nương của chúng ta là nữ nhi tội thần.”
Phụ thân của Hạ thị là một tiểu quan của Hộ bộ, tổ phụ là Hộ bộ Thượng thư, hơn hai mươi năm trước, có thể nói Hà gia xuân phong đắc ý.
Vừa xảy ra chuyện, toàn bộ gia tộc đã tan rã... Rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao Tạ Thế An lại có thành kiến với đương kim Hoàng Thượng như vậy, phần lớn tộc nhân đều chết trên tay Hoàng Thượng, Hạ thị hẳn là oán hận Hoàng Thượng và triều đình, tự nhiên cũng sẽ mang theo nỗi hận này vào trong cuộc sống hằng ngày cho nên mới khiến Tạ Thế An tuy còn nhỏ mà đã ghi thù Hoàng Thượng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận