Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 887 - Phiên ngoại – Sở Thụy 3

Phiên ngoại – Sở Thụy 3
Sở Tri Hạ đã tới từ sớm, chẳng qua nàng ấy rất ít tham gia mấy dịp yến hội thế này nên rất ít người nhận ra nàng ấy.
Nàng ấy đứng đó nghe người khác bàn luận về bản thân và Lục Hạo, gương mặt ngập tràn mong đợi dần trở nên trầm tĩnh.
“Trưởng tỷ.” Trong lòng Sở Thụy cũng hụt hẫng: “Lục đại ca không phải người như vậy.”
Phùng thái hậu nhàn nhạt mở miệng: “Yên tâm, hôn sự này không mất được đâu.”
Lục gia dần trở nên cường thịnh, cho dù thế nào thì bà ta cũng phải giữ lấy cửa quan hệ thông gia này để lót đường cho Thụy nhi.
Sở Tri Hạ cúi đầu, đi theo Thái Hậu ngồi vào vị trí.
Bọn họ một người là Vương gia, một người là quận chúa, vị trí ngồi cũng được xếp ở phía trên.
Hai người vừa xuất hiện đã khiến rất nhiều người bàn tán.
“Vị kia chính là Trang Thân Vương sao, quá gầy, sắc mặt tái nhợt, thì ra là một con ma ốm.”
“Người bên cạnh hắn chắc là Phúc Khang quận chúa nhỉ, trông cũng duyên dáng yêu kiều, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi mốt, hình như là theo Thái Hậu tới đây, cũng lớn tuổi rồi, nên tính chuyện hôn sự.”
“Chắc chắn Thái Hậu đã nhìn trúng trúng Lục đại thiếu gia...”
“Hai người họ vốn dĩ đã có hôn ước...”
Cung yến bắt đầu không bao lâu thì Phùng thái hậu đã chuyển đề tài tới chuyện hôn sự, bà ta tươi cười mở miệng: “Ai gia còn nhớ rõ năm đó Hạo nhi mới lớn chừng này, lần nào vào cung cũng thích chơi cùng muội muội Phúc Khang, khi đó Lục phu nhân và ai gia đã định thân cho hai đứa nhỏ...”
Thái Hậu còn chưa nói xong thì Lục phu nhân đã vội vàng đứng lên, mồ hôi đổ đầy đầu, mở miệng nói: “Năm đó... lời năm đó đều là nói đùa thôi...”
“Nói đùa?” Sắc mặt Phùng thái hậu lạnh xuống: “Sao hả, Lục gia nói mà không giữ lời sao?”
“Thái Hậu bớt giận.” Hoàng đế bình thản mở miệng: “Phải trao đổi thiếp canh thì mới xem như đã định hôn sự, chỉ là một câu nói miệng thì sao có thể coi như lời hứa?”
Phùng thái hậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm hoàng đế: “Cho nên này hôn sự không còn nữa?”
“Cũng không phải là trẫm ngăn cản mà là Lục gia đã chọn cho Lục Hạo một cửa hôn nhân, đã giao thiếp canh rồi.” Hoàng đế tiếp tục nói: “Kinh thành có nhiều thiếu niên lang xuất sắc như vậy, Thái Hậu cứ tùy ý chọn phu quân cho Phúc Khang, chỉ cần hai bên gật đầu, trẫm lập tức tứ hôn.”
Thái Hậu nắm chặt khăn tay.
Khi nhi tử bà ta còn là Thái Tử, Phúc Khang vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, là viên minh châu của Đông Cung, lúc vừa tròn một tuổi đã có rất nhiều người tìm tới muốn định thân.
Bà ta ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng lại chọn Lục gia, khi đó Lục gia mới chỉ là quan Tam phẩm, bà ta nhìn trúng Lục gia là thư hương thế gia, gia phong đoan chính, Phúc Khang gả qua đó sẽ không chịu khổ nên mới đính thân cho hai đứa nhỏ.
Ai ngờ qua hai mươi năm, Lục gia lại có thái độ như thế này.
Hoàng đế đương nhiên không muốn Phúc Khang gả vào Lục gia, sợ Lục gia trở thành thế lực của Thụy nhi...
Chỉ cần là đại gia tộc có uy vọng ở kinh thành thì đều không muốn dính dáng đến nhi nữ của tiền Thái Tử.
Hôn sự của Phúc Khang không phải là chuyện dễ bàn nữa.
Trong lòng Thái Hậu vụt lên vô số ý niệm...
Mà lúc này, Sở Tri Hạ như rơi vào hầm băng, đôi tay không nhịn được run lẩy bẩy.
Từ chỗ ngồi của nàng ấy có thể nhìn thấy rõ Lục Hạo đang ngồi bên cạnh Lục đại nhân...
Nàng ấy và Lục Hạo đính thân từ khi cả hai còn rất nhỏ, cũng chẳng có ấn tượng gì, nhưng Thái Hậu thường xuyên triệu Lục phu nhân cùng Lục Hạo tiến cung thỉnh an, nàng ấy cứ như vậy mà quen biết Lục Hạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận