Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 617 -

“Ta rất thưởng thức ngươi, có thể mặc kệ nhiều tin đồn nhảm nhí để tái giá gả cho người ta.”
Quốc công phu nhân vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mặt Vân Sơ.
Vân Sơ nhạy bén nhận ra cảm xúc ẩn sâu trong đáy mắt của Quốc công phu nhân này không phải là thưởng thức mà là... ghen ghét?
Nàng buông đũa mở miệng nói: “Ta không nghe được tin đồn nhảm nhí gì cả, chỉ nghe thấy lời chúc phúc của mọi người.”
Quốc công phu nhân nhìn Vân Sơ, môi mím thành một đường thẳng.
Bình Tây Vương nguyện ý cưới một nữ tử đã từng gả cho người ta chắc là vì gương mặt xinh đẹp tuyệt trần này nhỉ.
Hai người không có tình cảm mà có thể làm tới bước này.
Mà bà ta...
Bà ta cười nhạt: “Ta đây cũng chúc ngươi và Bình Tây Vương cử án tề mi, bạch đầu giai lão.”
Tuy là nói lời chúc phúc nhưng Vân Sơ lại chẳng cảm nhận được một chút thật lòng.
Nàng nghĩ rốt cuộc là nàng đã đắc tội Quốc công phu nhân khi nào, hay là Sở Dực từng đắc tội, hoặc chỉ đơn giản là lập trường không giống nhau...
Yến hội diễn ra được phân nửa thời gian thì ly rượu trong tay hoàng đế đột nhiên nghiêng ngả đổ vào cổ áo của ông ta, ông ta lập tức đứng dậy đi đến sương phòng ở phía sau để thay xiêm y.
Quốc công phu nhân ngồi bên cạnh Vân Sơ cũng đứng lên rời tiệc.
“Bình Tây Vương phi.” Phương Tâm Nghiên đỡ bụng đi tới trước mặt Vân Sơ: “Đông Cung ngoài Ngu Mỹ Nhân thì còn có hải đường, có muốn đi xem một chút không?”
Vân Sơ nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Sắc mặt Phương Tâm Nghiên trầm xuống: “Bình Tây Vương phi không cho ta chút mặt mũi nào sao?”
“Xuy!” Đỗ Lăng ngồi bên cạnh cười lạnh một tiếng: “Đường đường là chính phi mà phải cho một trắc phi mặt mũi sao, thật là buồn cười.”
Phương Tâm Nghiên lập tức nổi giận.
“Ta nói này.” Đỗ Lăng cong môi cười nói: “Phương trắc phi từng vì Bình Tây Vương một khóc hai nháo ba thắt cổ, người trong kinh thành ai cũng biết, bây giờ Phương trắc phi nhiều lần kiếm chuyện với Bình Tây Vương phi, cái này sẽ khiến người ta cảm thấy trắc phi của Thái Tử vẫn còn ôm tình cảm nam nữ với Bình Tây Vương, Thái Tử rộng lượng nên chắc sẽ không so đo, nhưng nếu chuyện này truyền tới tai của Hoàng Hậu nương nương, chậc chậc...”
Vẻ mặt của Phương Tâm Nghiên vô cùng khó coi.
Từ khi Bình Tây Vương Sở Dực từ chối nàng ta thì nàng ta đã không còn tâm tư kia nữa.
Nàng ta chỉ cảm thấy không cam lòng!
Bởi vì không cam lòng nên nàng ta vô cùng ghen ghét Vân Sơ, muốn khiến Vân Sơ xấu mặt.
Nhưng mỗi một lần nàng ta kiếm chuyện thì đều bị Vân Sơ không mềm không cứng trả về, uất ức không cam lòng của nàng ta càng khó mà tiêu tan.
Nàng ta hít sâu một hơi rồi phủi tay rời đi.
Nàng ta không muốn nhìn thấy gương mặt của Vân Sơ nữa nên trực tiếp rời tiệc đi về hậu viện, dù sao nàng ta cũng đang mang thai, rời tiệc trước cũng không bị người ta nói gì.
Nàng ta đến chỗ nhưng khóm hoa đang nở rộ ở phía sau thì đột nhiên nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
Là âm thanh của một đôi nam nữ.
Lúc nãy không thấy Thái Tử xuất hiện ở yến hội, hay là Thái Tử và thứ phi tân nhiệm kia tới hậu viện ngắm hoa với nhau?
Phương Tâm Nghiên nhíu mày, cẩn thận đi về phía đó thì lại thấy có người canh giữ ở giao lộ.
Đây là hậu viện Đông Cung, là nơi nàng ta tới lui vô số lần nên cũng biết còn có một con đường khác thông tới đó, nàng ta lập tức vòng qua bồn hoa đi về phía đó.
Tiếng nói chuyện càng ngày càng rõ ràng.
“Nhị Lang, gần đây ngực thiếp cứ đau mãi...”
“Trẫm cho ngự y đến phủ Quốc công xem bệnh cho nàng...”
Lúc nghe thấy âm thanh này, Phương Tâm Nghiên đột nhiên giật mình.
Trẫm... còn không phải là Hoàng Thượng sao?
Phủ Quốc công... còn không phải là Quốc công phu nhân sao?
Nàng ta ghé mắt nhìn xuyên qua bồn hoa, nhìn thấy một đôi nam nữ đang rúc vào nhau đứng dưới tán cây, là hoàng đế đang ôm Quốc công phu nhân!
“Trời...”
Phương Tâm Nghiên không nhịn được thốt ra một tiếng rồi lập tức bịt chặt miệng mình nhưng vẫn chậm một bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận