Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 436 -

Lão ma ma bên cạnh cẩn thận hỏi: “Thái Hậu, Bình Tây Vương làm việc không hề cố kỵ, chúng ta có trả thù không?”
Thái Hậu nhắm mắt lại, ngã ngồi trên ghế: “Chỉ có thể nhờ hoàng đế ra mặt, cho dù hoàng đế chỉ đánh hắn hai mươi đại bản thì cũng có thể khiến ta xả được cơn tức.”
Bà ta vừa dứt lời thì một tiểu thái giám vội vàng đi vào thông báo.
Tiểu thái giám này là người hầu hạ bên cạnh Trang Thân Vương, Thái Hậu lập tức khẩn trương: “Thụy nhi lại phát bệnh rồi sao?”
“Thái Hậu nương nương, lúc nãy Vương gia đến Ngự Thư Phòng!” Tiểu thái giám quỳ dưới đất nói.
Thái Hậu nhẹ nhàng thở ra, còn có thể đi gặp hoàng đế, xem ra thân thể vẫn còn được, chắc là đi đòi công đạo cho biểu đệ Phùng gia vừa qua đời.
“Vương gia, Vương gia đến xin Hoàng Thượng thu hồi phong hào Trang Thân Vương và đất phong!” Tiểu thái giám khóc lớn: “Trên đường tiểu nhân tới An Khang Cung, Vương gia đã ngồi xe ngựa rời kinh!”
“Cái gì!!”
Khí huyết Thái Hậu cuồn cuộn, cuối cùng không thể áp chế được cảm xúc, cụp mắt ngã quỵ xuống đất.
Chuyện của Trang Thân Vương và Phùng gia nháo đến ồn ào huyên náo.
Phùng tiểu thiếu gia ngã ngựa qua đời, nghe nói hắn ta thường xuyên ngược đãi con ngựa đó, con ngựa bị ép đến mức phát điên muốn chạy trốn, cuối cùng đã khiến hắn ta ngã ngựa đi đời nhà ma.
Mà Trang Thân Vương bỗng nhiên xin Hoàng Thượng thu hồi phong hào và đất phong khiến các đại thần trong triều ngửi được hương vị không bình thường.
“Hoàng thúc này của ta lại dám vứt bỏ tất cả.” Sở Dực trầm mặc: “Rời khỏi Thái Hậu, cách xa kinh thành, không có danh hiệu thân vương và phong hào, xem ra cũng không sống được lâu nữa.”
Xác thật cũng không nên sống nữa.
Giết chết mấy trăm cung nữ mới giữ được mạng cho tới bây giờ, khiến nhiều người vô tội chết ở nơi thâm cung, thật sự là tội đáng chết vạn lần.
Nhưng hắn cũng biết đây không phải là điều Sở Thụy muốn, tất cả là do Thái Hậu một tay thúc đẩy.
Trình Tự bước lên, nhỏ giọng nói: “Ân tần nương nương lại phái Tiểu Lý Tử tới.”
Sở Dực nhếch môi: “Sắp xếp vài người tiếp đãi Tiểu Lý Tử, cố ý không cẩn thận tiết lộ tin tức của nàng kia.”
Trình Tự gãi gãi đầu: “Nếu chuyện này truyền tới Vân gia, sợ là...”
“Cho nên ta phải đi nói trước với nàng một tiếng.” Sở Dực đứng dậy: “Lúc nãy đã mang về một khối thủy tinh trong như nước, đã gói lại chưa?”
Đây là thứ mà hắn mặt dày đi xin xỏ phụ hoàng, đợi lát nữa đưa cho Vân Sơ, nhất định sẽ được nhìn thấy nụ cười của nàng.
Nhưng hắn còn chưa kịp ra cửa thì Cao công công đã tìm tới: “Vương gia, Hoàng Thượng bảo ngài tới vào cung một chuyến, Thái Hậu tới Ngự Thư Phòng khóc đến hôn mê, Vương gia phải hành xử thích đáng một chút.”
Sở Dực cuốn tay áo lên: “Mời Cao công công xem, ta bị thương ở trong cung, đang muốn đi bắt mạch, muộn chút sẽ tiến cung thỉnh tội.”
Vì tỏ vẻ xin lỗi, hắn còn nhét cho Cao công công một túi bạc rồi dắt ngựa rời đi.
Cao công công quả thực trợn mắt há hốc mồm.
Bình Tây Vương giết bảy tám người trong cung của Thái Hậu, Thái Hậu còn nói cái chết của Phùng thiếu gia có liên quan tới Bình Tây Vương, nước mắt nước mũi cáo trạng trước mặt Hoàng Thượng.
Bình Tây Vương còn có tâm tư đi làm chuyện khác?
Bạn cần đăng nhập để bình luận