Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 768 -

Khánh Hoa xoa xoa đầu mình.
Nàng ta tàu xe mệt nhọc tới đây, vốn dĩ đã rất mệt mỏi, trong một lúc phải tiếp nhận nhiều thông tin như vậy, đầu óc nàng ta sắp nổ tung rồi.
Nàng ta vô cùng lo lắng nhìn về phía trên hoàng đế đang nằm trên long sàng.
Đông tĩnh lớn như vậy mà phụ hoàng vẫn không hề phản ứng gì, thật giống như một... người chết.
Nàng ta khiếp sợ mở miệng nói: “Ta cũng ở lại Dưỡng Tâm Điện hầu bệnh.”
“Không cần nhiều người hầu bệnh như vậy đâu.” Vân Sơ nói: “Nhị tỷ mệt mỏi, dùng bữa trước, rửa mặt rồi ngủ một giấc đi, đúng rồi, Thâm ca nhi cứ nhắc nhi tỷ mãi.”
Vốn dĩ ban đầu nàng muốn Khánh Hoa tới phủ Bình Tây Vương ở, nhưng bây giờ sợ là không được nữa.
Sở Thụy sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Nàng lo lắng Khánh Hoa sẽ trở thành quân cờ của Sở Thụy.
Ở lại trong cung vẫn thỏa đáng hơn một chút.
Chỉ hy vọng hai ngày này có thể trôi qua không một chút nguy hiểm nào.
Khánh Hoa quả thật cũng nhớ nhi tử, bèn đi theo Vân Sơ tới Đông Cung.
Đám cung nhân lục tục dọn thức ăn lên, bày đầy một bàn, Mạnh Thâm dùng cơm cùng Khánh Hoa, Vân Sơ chăm sóc Giác ca nhi.
“Thâm ca nhi, con không cần nhọc lòng những biến cố xảy ra trên triều đình và ở hậu cung, cứ đọc sách cho tốt là được.” Khánh Hoa dặn dò nói: “Không lâu nữa là phải thi hội rồi, tuy tuổi con còn nhỏ nhưng có tài học, có thể thử một lần, phụ thân ký thác kỳ vọng rất cao vào con, con phải biết tranh đua một chút, sau này làm quan cũng có thể trợ giúp cữu cữu của con.”
Mạnh Thâm gật đầu: “Mẫu thân yên tâm, con đã biết.”
Dùng bữa xong, Khánh Hoa đã rất mệt mỏi.
Nàng ta đương nhiên sẽ không ở lại Đông Cung mà là đến Trường Thu Cung của Ân phi, ở đó có tẩm cung của nàng ta trước khi xuất giá.
Chủ điện Trường Thu Cung là nơi ở của Ân phi, một trong hai thiên điện chính là nơi ở của công chúa Khánh Hoa, cung tỳ hầu hạ cũng là người nàng ta quen thuộc.
Cung tỳ pha nước ấm, thả một chút trầm hương thư giãn vào nước, Khánh Hoa cởi bỏ y phục, ngồi vào bồn tắm, nhắm mắt dưỡng thần.
Sau khi tắm gội, toàn thân nàng ta đều được thả lỏng, nàng ta khoác áo ngoài, bước vào nội thất ngủ một giấc.
Trước khi ngủ nàng ta còn nghĩ nghỉ ngơi đủ rồi thì sẽ đến Dưỡng Tâm Điện đợi, không biết vì sao mà nàng ta lại cảm thấy rất lo lắng cho phụ hoàng...
Không biết ngủ bao lâu, nàng ta bỗng nhiên nghe thấy tiếng người văng vẳng bên tai, là giọng của một nam nhân.
“Công chúa Khánh Hoa, tỉnh rồi chứ.”
Nàng ta tức khắc mở mắt.
Một gương mặt thanh tú văn nhã lọt vào mắt nàng ta.
Nàng ta cả kinh: “Sở Thụy!”
Nàng ta ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện bản thân lại đang nằm dưới đất, bên trên là xà nhà mục nát, cửa sổ bốn phía đều hư hỏng, cũng chẳng biết đây là chỗ nào.
“Sở Thụy! Ngươi dám bắt cóc công chúa Đại Tấn! Ngươi không muốn sống nữa sao!” Khánh Hoa tức giận nói: “Tuy rằng ngươi có công cứu giá nhưng suy cho cùng người chỉ là nhi tử của tiền Thái Tử, chẳng là cái thá gì cả, ngươi mau thả ta, ta có thể thỉnh cầu phụ hoàng tha cho tội chết cho ngươi!”
“A.”
Sở Thụy lộ ra một nụ cười châm chọc.
Vốn tưởng rằng sau khi Tô Tử Nguyệt hạ cổ Ân phi thì tử cổ sẽ phát huy tác dụng thật lớn, ai ngờ tử cổ vừa vào người ký chủ đã bị giết chết.
Tử cổ trong thân thể hắn ta cũng ngày càng yếu đi, bởi vì —— cổ đực kia sắp chết, tử cổ cũng không thể phấn khích nổi nữa.
Hắn ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể bí quá hóa liều.
“Công chúa Khánh Hoa, giữa hai chúng ta không có quan hệ ngươi sống ta chết.” Sở Thụy tươi cười nói: “Chi bằng chúng ta hợp tác được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận