Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 847 -

Vân Sơ trầm mặc.
Nàng lạnh lùng nói: “Lập tức truyền lệnh xuống, tất cả tri phủ tri huyện của những huyện thành lân cận Ninh Châu phải quản thúc bá tánh của mình...”
Chính lệnh đã được truyền đi hơn nửa ngày nhưng những tri phủ tri huyện đó căn bản không quản được dân chúng.
Vừa nghe nói thiên nữ nương nương ban cam lộ trị bách bệnh, dân chúng cứ như nổi điên dìu già dắt trẻ đi tìm thiên nữ nương nương nhận cam lộ.
Dân chúng trong kinh thành cũng nghe đến chuyện này, cũng bắt đầu rục rịch.
“Nghe nói chưa, ở Ninh Châu có một vị thiên nữ nương nương, chỉ cần uống cam lộ nàng ban thì không cần uống thuốc cũng khỏi ôn dịch, không chỉ trị ôn dịch mà còn có thể tiêu trừ ốm đau, thật sự quá thần kỳ.”
“Dù sao Ninh Châu cách kinh thành không xa, chi bằng chúng ta cũng tới đó xin cam lộ uống thử xem sao, dù sao uống vào vẫn tốt hơn là không uống.”
“Ngươi không thấy triều đình hạ chính lệnh không được mù quáng đến Ninh Châu sao, phải có công văn thông hành mới được đến, kháng chỉ là bị bắt lại.”
“Tại sao triều đình lại không cho dân chúng đến đó chứ?”
Lúc này, một đám người đọc sách cũng tham dự thảo luận.
“Vì sao lại không cho đi à, bởi vì nơi đó vô cùng quỷ dị.”
“Ôn dịch nghiêm trọng như vậy, đại phu đều bó tay không giải quyết được, một ngụm cam lộ là có thể chữa khỏi sao?”
“Bây giờ đã có mấy trăm ngàn dân chúng tập trung ở Ninh Châu, nhiều người như vậy, ăn uống tiêu tiểu đều là vấn đề lớn, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
Quan niệm của người đọc sách quả nhiên khác hẳn dân chúng bình thường.
“Bởi vì nước cam lộ kia là do thiên nữ nương nương ban tặng, thiên nữ nương nương là thần nữ, đương nhiên có thể trị được ôn dịch.”
“Nếu có cơ hội, ta chắc chắn sẽ đến Ninh Châu uống một ngụm cam lộ, mắt mẫu thân nhà ta đã mù cả đời, ta hy vọng bà ấy có thể nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.”
“Tiểu nhi tử nhà ta vừa sinh ra đã ốm yếu, ta cũng muốn đưa nó đi tìm thiên nữ nương nương ban cam lộ, chỉ cần nó có thể uống một ngụm là được, ta không còn mong gì hơn...”
“...”
Ngay lúc dân chúng đang bàn tán sôi nổi thì bên phía Ninh Châu lại truyền đến một tin tức.
“Bẩm Hoàng Thượng Thái Hậu, chủ quản Ninh Châu Thành Vương mang theo tất cả tùy tùng và phủ binh cùng với thiên nữ nương nương kia đi về phía kinh thành, vừa đi vừa phát cam lộ, hấp dẫn vô số dân chúng đi theo, nhân số đã vượt quá hai trăm ngàn người!”
Lời vừa dứt, toàn bộ triều đình đều kinh ngạc.
Hai trăm ngàn người không phải là con số nhỏ.
Phải biết rằng tướng sĩ đóng giữ Tây Cương cũng chỉ mới hơn hai trăm ngàn, tướng sĩ tấn công Đông Lăng cộng lại cũng vừa tới hai trăm ngàn.
Hai trăm ngàn dân chúng là một con số khổng lồ, đủ khiến cho triều đình cảm thấy áp lực.
“Thành Vương mang theo hai trăm ngàn người tiến về kinh thành, đây là muốn tạo phản!”
“Hoàng Thượng, Thái Hậu, xin hãy mau chóng điều binh khiển tướng bức lui Thành Vương và đám ô hợp kia!”
Vân Sơ xoa xoa hổ khẩu, không ngừng suy nghĩ.
Hai trăm ngàn người kia đều là dân thường, tuy đông đúc nhưng sức chiến đấu lại không mạnh.
Kinh thành có ba ngàn quân binh trấn giữ, người nào cũng có thể lấy một địch mười, nói cách khác, cho dù đám người kia có đánh vào thì kinh thành cũng không gặp vấn đề gì.
Nhưng đối phương lại là dân đen tay không tấc sắt, đánh thắng bá tánh lại mất đi dân tâm, dù thắng hay bại thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có thua.
Thành Vương và Tạ Thế An đang đánh vào dân tân, kỳ thật, chỉ cần ra tay từ chỗ lòng dân là có thể giải quyết việc này dễ dàng, căn bản không cần phải giơ đao múa kiếm, tạo thành cuộc chém giết vô nghĩa.
Nàng dừng một chút rồi nói: “Nếu Thành Vương dẫn người rời khỏi Ninh Châu thì chúng ta cũng thuận tiện đưa người tới đó điều tra một chút manh mối.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận