Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 552 -

Người hoàng thất ngồi trên chỗ cao nhất, ba mặt xung quanh đều được bố trí bình phong, phía dưới bàn đều có lò than vô cùng ấm áp.
Vân Sơ đang dùng bữa thì một âm thanh truyền đến bên tai: “Vân tiểu thư, bản công chúa đang gọi ngươi.”
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía bên phải mình, là công chúa Khánh Hoa đang gọi nàng.
Nàng nhếch môi.
Vị công chúa này ở kinh thành ăn tết xong không phải nên về phủ Phò mã ở Bình Lãnh sao, sao đến bây giờ còn chưa chịu đi.
“Công chúa có gì chỉ giáo?”
Công chúa Khánh Hoa thay đổi vị trí, ngồi xuống bên cạnh Vân Sơ, nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi quen biết Ngô đại phu kia thì không bằng ngươi xin hắn một ít thuốc cho bổn công chúa?”
Vân Sơ dò hỏi: “Công chúa có bệnh kín gì sao?”
“Chỉ là thuốc bảo dưỡng dung nhan thôi.” Công chúa Khánh Hoa nói: “Sao, ngươi muốn từ chối mệnh lệnh của bổn công chúa?”
“Nhị tỷ là người duy nhất dám bày ra bộ dáng công chúa trước mặt người Vân gia đó.” Âm thanh lạnh lùng của Sở Dực từ bên cạnh truyền đến: “Nhị tỷ có dám nói mấy lời này trước mặt Vân tướng quân?”
Công chúa Khánh Hoa đứng thứ hai trong số mấy vị công chúa của hoàng cung, trước giờ Sở Dực đều gọi nàng ta là nhị tỷ.
Gương mặt nàng ta trở nên cứng đờ: “Ta chỉ nhờ Vân tiểu thư giúp một chút mà thôi.”
“Nhờ người ta giúp đỡ thì phải bày tỏ thái độ đúng mực.” Sở Dực uống rượu rồi nhìn về phía Vân Sơ: “Vân tiểu thư, nhị tỷ ta không hiểu chuyện, ta mượn ly rượu này xin lỗi thay.”
Công chúa Khánh Hoa tức đến mức siết chặt nắm tay.
Nàng ta đã gần ba mươi mà lại bị thân đệ đệ nói bản thân không hiểu chuyện trước mặt một nữ nhân mới hơn hai mươi tuổi, thật là nhục nhã biết bao.
Theo nàng ta thấy thì Dực nhi đã sớm có ý với Vân Sơ, chẳng qua là hai đứa nhỏ vừa lúc thúc đẩy chuyện này mà thôi.
Nếu không thì tại sao Dực nhi lại như hạ thấp thể diện của thân tỷ tỷ trước mặt người ngoài chứ?
May mắn bát tự không hợp, nếu không sau này nàng ta sẽ bị đệ đệ của mình làm cho tức chết.
Công chúa Khánh Hoa phất tay áo rời tiệc.
Vân Sơ bất đắc dĩ nhìn về phía Sở Dực, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Nam nhân này ra mặt giúp nàng là có ý tốt nhưng công chúa Khánh Hoa chắc chắn sẽ ghi món nợ này lên đầu nàng.
Cũng không phải nàng sợ công chúa Khánh Hoa mà chỉ là không muốn gây phiền toái không cần thiết mà thôi.
Cũng may công chúa Khánh Hoa không sống ở kinh thành, số lần hai người đụng mặt cũng không nhiều.
Yến hội diễn ra được một nửa thì Vân Chấn Giang làm một bài thơ chúc mừng tổ phụ Trụ Quốc đại tướng quân.
Ngay sau đó, bát hoàng tử cũng bước ra, dùng tiêu thổi một khúc quân hành rung động lòng người.
Sở Hoằng Du không cam lòng yếu thế, vung tay nhỏ, đá chân nhỏ, nghẹn cả nửa ngày, cuối cùng cũng chạy đến dâng bức tranh mà muội muội vẽ lên.
“Thưởng, đều có thưởng!” Hoàng đế cười to nói: “Mỗi đứa một bộ giấy và bút mực, được không?”
Sở Hoằng Du đau khổ muốn phản bác nhưng sau khi liếc nhìn phụ vương nhà mình thì chỉ đành yên lặng nuốt ý tưởng muốn đổi phần thưởng về.
Vân Chấn Giang lễ độ tạ ơn nhận ban thưởng.
Bát hoàng tử đột nhiên vén áo bào quỳ xuống: “Phụ hoàng, nhi thần cả gan, có thể đổi phần thưởng không?”
Sở Hoằng Du chống má, nó cũng muốn đổi, nó đã ưng ý chiếc nhẫn ban chỉ của hoàng tổ phụ thật lâu, lấy viên ngọc xanh biên biếc kia ra làm mặt dây cho mẫu thân chắc chắn sẽ rất đẹp.
Hoàng đế có chút kinh ngạc vì hành động của bát hoàng tử.
Trong ấn tượng của ông ta, cảm giác tồn tại của lão bát rất thấp, không có khí khái của hoàng tử, đôi mắt thuần tịnh như một con thỏ trắng.
Ông ta cảm thấy lão bát là đứa rất nhát gan.
Thế mà nó lại đòi đổi phần thưởng ngay lúc này.
Chuyện như vậy dường như chỉ có Du ca nhi không hiểu chuyện mới làm.
Hoàng đế mở miệng: “Con muốn thưởng cái gì?”
Bát hoàng tử cúi đầu nói: “Nhi thần muốn xin phụ hoàng phong vương.”
Hắn vừa nói xong thì tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Thân là hoàng tử hoàng tôn, phong vương chỉ là chuyện sớm muộn, mới chín tuổi đã đòi phong vương, có phải là gấp gáp quá không, ngũ lục thất hoàng tử ở trên còn chưa được phong đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận