Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 673 -

Trong mỗi dịp cung yến khó tránh khỏi đấu tranh gay gắt, giữa đám cung phi, giữa các vị quý phu nhân, trong bông có kim, ngươi tới ta đi vô cùng náo nhiệt.
Vân Sơ ăn uống no nê xong thì đã có chút mệt mỏi, bình thường giờ này nàng đã ngủ mất, bây giờ thật sắp không chịu đựng nổi.
Vừa lúc Hoàng Thượng đứng dậy, thừa cơ mọi người không chú ý, Lê Tĩnh Xu cũng lặng lẽ rời tiệc.
Vân Sơ cho Sở Dực một ánh mắt.
Sở Dực đứng lên đỡ Vân Sơ, hai đứa nhỏ cũng đứng dậy theo, người một nhà bái biệt Hoàng Hậu xong thì rời khỏi hoàng cung.
Vân Sơ vừa lên xe đã ngủ mất.
Lúc về tới nhà, nàng đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt ngồi ngay ngắn.
Sở Dực nằm dưới đất còn chưa ngủ, đang nương theo ánh nến mong manh xem thư từ, hắn thấy nàng tỉnh dậy thì lập tức đặt mấy phong thư kia xuống, tới gần nàng hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái sao, đói bụng hay khát nước?”
“Hôm nay là trừ tịch.” Vân Sơ vỗ trán: “Sao ta lại quên chuyện mừng tuổi chứ, còn phải chuẩn bị lì xì cho hai đứa nhỏ.”
Sở Dực bật cười: “Lúc nàng ngủ thì hai đứa nhỏ cũng ngủ mất rồi, bao lì xì của nàng cũng đã chuẩn bị xong, ta đã đặt dưới gối đầu của bọn nhỏ, đợi sáng mai thức dậy là có thể nhìn thấy ngay.”
Hiện giờ Du ca nhi đã có viện tử riêng là Quan Tinh Các, Trường Sinh còn chưa có viện riêng nên đang ở tại tây sương phòng của chính viện, có nha hoàn chăm sóc.
Thấy Sở Dực đã chuẩn bị chu toàn, lúc này Vân Sơ mới nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt nằm xuống.
Đêm nay nàng ngủ rất ngon, ngày hôm sau chính là mùng một tết, là ngày đầu tiên của năm mới.
Mùng một phải tiến cung chúc tết, mùng hai về Vân gia chúc tết, mùng ba mùng bốn cũng là những hoạt động giống như vậy nhưng Vân Sơ đang mang thai nên không cần tham gia.
Mùng sáu tết, công chúa Khánh Hoa rời kinh, để lại đích trưởng tử Mạnh Thâm ở phủ Bình Tây Vương, mùng bảy thằng bé sẽ chính thức vào Quốc Tử Giám.
Sáng sớm mùng bảy, Vân Sơ cố ý dậy sớm đích thân đưa Du ca nhi cùng Mạnh Thâm lên xe ngựa, nhìn thấy hai đứa nhỏ đã đi xa thì mới cất bước về phòng ngủ nướng.
Đột nhiên nàng trông thấy một bóng dáng nho nhỏ đang lấp ló đằng sau bức tường của vương phủ.
Thu Đồng cao giọng quát lạnh: “Ai trốn ở đó?”
Bóng người kia lập tức bước ra, là Tạ Thế Doãn.
Nó đi đến trước mặt Vân Sơ: “Bái kiến Vương phi, đây là lễ vật tân niên con chuẩn bị cho Vương phi và tiểu quận chúa.”
Nó đưa hai câu đối phúc ra.
“Bình an hỉ nhạc.”
“Mẫu tử bình an.”
Hai hàng câu chúc ngay ngắn chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là do hài tử viết.
Vân Sơ biết nó chỉ mới bắt đầu đọc sách được gần nửa năm, có thể dùng bút lông viết câu đối bằng kiểu chữ này đã là không tồi.
“Xin Vương phi đừng ghét bỏ, con, con đi trước.”
Tạ Thế Doãn tặng lễ xong thì xoay người muốn rời đi.
“Đợi một lát.” Vân Sơ gọi nó lại, lấy một mớ kẹo trong tay bà tử đưa cho nó: “Không thích ăn kẹo thì cũng ăn một ít đi, năm mới phải ăn đồ ngọt.”
Tạ Thế Doãn cảm thấy cánh mũi ê ẩm.
Lần trước ở vương phủ, Vương phi thưởng cho nó, bảo nó mua kẹo ăn, lúc đó nó đã nói nó không thích ăn kẹo.
Thật ra nó rất thích ăn kẹo, mỗi lần di nương có bạc đều sẽ lên phố mua kẹo về cho nó ăn, nhưng di nương đã chết rồi.
Nó khụt khịt mũi nói: “Tạ ân điển của Vương phi.”
Nó nắm chặt mấy viên kẹo, chậm rãi đi xa.
Vân Sơ cho người mang bức “mẫu tử bình an” đi cất, đây chính là điều mà nàng mong đợi nhất lúc này.
Sau đó lại cầm bức “bình an hỉ nhạc” đến đưa cho Trường Sinh.
Sở Trường Sinh và Tạ Nhàn vừa mới lên lớp xong, hai nữ hài đang trò chuyện, không biết là nói tới chuyện gì mà cả hai lại cười rộ lên.
“Trường Sinh, đây là lễ vật tân niên Doãn ca nhi mới đưa tới cho con.” Vân Sơ bước vào, đưa tranh chữ kia cho con bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận