Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 867 -

Đào Quế Chi sợ tới mức giật nảy mình.
Nàng ta vội vàng cầm lấy tay nải ném xuống gầm giường, kéo khăn trải giường che lại, lúc này mới trấn định ngồi bên cạnh bàn trang điểm.
Nàng ta nhìn vào gương đồng, thấy Tạ Thế An vén rèm đi vào.
Nàng ta bình thản hỏi: “Muộn như vậy còn tới đây là có chuyện gì?”
“Ngươi vừa mới đi đâu?” Tạ Thế An trầm giọng hỏi: “Bên ngoài rất loạn, chỗ nào cũng có người, thân phận của ngươi đặc thù, không có nguyên nhân đặc biệt gì thì tốt nhất là đừng rời khỏi chiếc lều này.”
Đào Quế Chi quay đầu lại: “Đã ăn mặc thế này rồi, không ai nhận ra ta là thiên nữ nương nương đâu, mới nãy ta chỉ ra ngoài giải sầu một chút thôi.”
Tạ Thế An cũng không truy cứu, lạnh lùng nói: “Ngày mai ban cam lộ sớm hơn hai canh giờ, ngươi chuẩn bị sẵn sàng.”
Đào Quế Chi đồng ý.
Cả đêm đó nàng ta không ngủ.
Khi nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài vọng vào, nàng ta lập tức ngồi dậy, hai thị nữ bước vào giúp nàng ta mặc xiêm y của thiên nữ nương nương.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, nàng ta mở miệng nói: “Ta đi ban phúc cho nước cam lộ.”
Làm thiên nữ nương nương thì ban phúc cho nước cam lộ cũng là hợp tình hợp lý, nàng ta cầm lục chi, đi tới trước một hàng lu to tướng.
Khi nàng ta dùng lục chi vẩy nhẹ lên mặt nước thì đồng thời rải vào đó một gói thuốc bột, tổng cộng hơn một trăm gói thuốc bột, không ngừng rơi vào trong những lu nước kia...
Vì thân phận của nàng ta mà những người xung quanh đó cũng không dám tới gần, cũng không ai biết nàng ta đang làm gì.
“Nên lên đài rồi.” Âm thanh của Tạ Thế An từ phía sau vọng tới.
Đào Quế Chi khựng lại, giấu thuốc bột còn thừa vào trong tay áo, gật đầu nói: “Được, ta lập tức đi ngay.”
Hai thị nữ đỡ nàng ta bước lên đài cao.
Nàng ta nhìn về phía mấy lu nước to, chỉ còn hai lu cuối cùng là chưa được bỏ thuốc giải, nàng ta cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Vô số dân chúng xếp hàng lĩnh cam lộ, từng chén từng chén một, từng lu nước dần dần vơi đi, người được uống thuốc giải cũng ngày càng nhiều.
Mặt trời chậm rãi lên cao.
Lúc này, thị vệ vội vã tới báo: “Điện hạ, cổng thành mở cửa rồi!”
Thành Vương đột nhiên đứng lên: “Ngươi nói thật sao!”
Thị vệ kia khóc không ra nước mắt: “Toàn bộ Ngự Lâm Quân trong cung đã xuất động, quân thủ thành ở ngoài ngoại ô cũng đã bao vây chúng ta!”
“Cái gì?” Thành Vương không thể tin quay đầu nhìn về phía Tạ Thế An: “Không phải ngươi đã nói triều đình tuyệt đối không động thủ trước sao?”
Tạ Thế An vẫn đinh ninh chắc chắn: “Tuy bọn họ xuất binh nhưng sẽ không động thủ đâu.”
Lấy hiểu biết của hắn ta về Vân Sơ, nàng tuyệt đối không ra tay với bá tánh vô tội, nàng là một người nhân từ lương thiện, cũng là một người luôn chừa lại đường lui cho bản thân.
Nếu giết chết dân chúng thì chẳng khác nào đối nghịch với muôn dân, cho dù không có Thành Vương thì toàn bộ thần dân cũng sẽ liên thủ để lật đổ ách thống trị của đương kim hoàng đế, dân gian khởi nghĩa, phiên vương cát cứ chắc chắn sẽ kéo tới không ngừng... Vân Sơ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Tạ Thế An bước ra khỏi lều, đứng trên chỗ cao, quả nhiên nhìn thấy bọn họ đã bị ba mươi ngàn quân thủ thành bao vây, mà ở cổng lớn kinh thành, Ngự Lâm Quân đã đứng chỉnh tề ở đó.
Người dẫn binh chính là người Vân gia, Vân Trạch.
Vân Trạch ngồi trên đại mã, cao giọng nói: “Thành Vương điện hạ, thúc thủ chịu trói đi!”
Ánh mắt Thành Vương trở nên âm trầm, lạnh lùng ra lệnh: “Bọn họ có áo giá thì chúng ta dùng khiên thịt người, để tất cả lão nhân và hài tử đứng lên phía trước đi!”
Thuộc hạ của hắn ta lập tức đi làm, nhưng đúng lúc này, thiên nữ nương nương đang đứng trên đài cao đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Qua nhiều ngày như vậy, tuy ngày nào thiên nữ nương nương cũng xuất hiện nhưng chưa bao giờ mở miệng nói một câu nào, tầm mắt của mọi người đều bị hấp dẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận