Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 133 -

Sắc trời đã tối sầm.
Ánh mắt Vân Sơ dừng trên người Tạ Thế Doãn: “Doãn ca nhi, mẫu thân hỏi con, con cho rằng chiếc giày này là của ai?”
Nàng nói chuyện rất bình tĩnh, không hề có chút lay động, nhưng Thính Vũ có thể cảm giác ngữ khí của phu nhân mang theo sự tức giận.
Nàng ta vội vàng mở miệng: “Phu nhân, Doãn ca nhi...”
“Ta đang hỏi Doãn ca nhi, Vũ di nương đứng qua một bên đi.” Vân Sơ lạnh nhạt nói: “Doãn ca nhi, con phải biết là mẫu thân không thích hài tử nói dối.”
Thính Vũ đã gấp gần chết.
Nhưng Thính Sương đang đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn nàng ta chằm chằm, nàng ta căn bản không dám làm ra động tác gì.
Tạ Thế Doãn cúi đầu đứng trước mặt Vân Sơ.
Một tháng trước, mỗi lần nó tới Ngọc Sanh Cư đều sẽ được mẫu thân ôm đặt lên đầu gối, khi đó, chỉ cần mẫu thân vui vẻ là sẽ cho nó thật nhiều đồ tốt.
Thời gian gần đây, mẫu thân càng ngày càng lạnh nhạt với nó.
Rõ ràng nó không làm gì sai, tại sao lại mất đi sự sủng ái của mẫu thân.
Nó cảm thấy rất tủi thân, thật sự rất tủi thân.
Nghĩ vậy, trên mặt Tạ Thế Doãn lập tức nhiều thêm hai hàng nước mắt, từng giọt như hạt đậu không ngừng rơi xuống, nó ngẩng đầu, khóc lóc nói: “Mẫu thân, có phải ngài nuôi hài tử khác nên mới không cần Doãn ca nhi nữa?”
Vân Sơ trầm mặc, mở miệng nói: “Cái gì gọi là nuôi tiểu hài tử khác, con có ý gì?”
“Mẫu thân, ngài đừng gạt con, con đã thấy hết rồi.” Tạ Thế Doãn khóc lớn nói: “Con thấy trong viện của mẫu thân có một nam hài trạc tuổi con, mẫu thân ôm nó, cười với nó, sau này nó mới là thân nhi tử của mẫu thân đúng không, mẫu thân sẽ không bao giờ yêu thương con nữa...”
Ngón tay Vân Sơ cứng lại.
Quả nhiên, nàng đoán là Doãn ca nhi đã biết được gì đó rồi, nếu không với tính tình nhát gan của Doãn ca nhi, tuyệt đối sẽ không chỉ ra chiếc giày trước mặt Bình Tây Vương.
Nàng quay đầu nhìn về phía Thính Vũ: “Vũ di nương cũng thấy được sao?”
Thính Vũ siết chặt nắm tay.
Nàng ta cắn đầu lưỡi của mình rồi nói: “Bẩm phu nhân, thiếp thân không nhìn thấy gì cả, chắc chắn là Doãn ca nhi nhìn lầm rồi, thiếp thân sẽ trông chừng Doãn ca nhi, sẽ không để nó nói lung tung trước mặt lão thái thái và đại nhân.”
Vân Sơ rũ mắt.
Viện của nàng cũng không an toàn, tuyệt đối không thể để hai đứa nhỏ tới Tạ phủ nữa.
Nàng uống ngụm trà, thở dài nói: “Doãn ca nhi không nhìn lầm, trong viện của ta quả thật có một hài tử do Vân gia đưa tới, chuẩn bị được ta nhận nuôi dưới danh nghĩa con vợ cả, chỉ là ta vẫn thấy chuyện này không thích hợp nên chưa nói với lão thái thái và đại nhân. Vũ di nương, trước khi ta đưa ra quyết định, ngươi phải giúp ta giữ bí mật.”
Thính Vũ quả thực không thể tin được.
Sự thật lại đúng như suy đoán của nàng ta, phu nhân thật sự muốn nhận hài tử có huyết mạch Vân gia.
Đây quả thật là không hợp lý lẽ, không hợp lễ pháp!
Nhưng chỉ cần Vân gia quyết định thì Tạ gia sẽ không có đường cự tuyệt, dù chuyện này có trái lẽ thường tới đâu thì cũng sẽ thành sự thật.
Nàng ta siết chặt khăn: “Thiếp thân vĩnh viễn là người của phu nhân, chắc chắn sẽ giữ kín chuyện này.”
Vân Sơ lẳng lặng nhìn nàng ta.
Nàng đã cho một cơ hội, phải xem Thính Vũ có quý trọng hay không.
Muộn một chút đã có người tới bẩm báo, Bình Tây Vương mang theo tiểu thế tử vào cung, Vân Sơ biết chuyện này đã hoàn toàn qua đi.
Sáng hôm sau, vừa mới rời giường là Vân Sơ đã cảm nhận được thời tiết khô nóng.
Người trong phủ vẫn tới thỉnh an như thường lệ, chỉ thiếu một Tạ Thế Duy nhưng tất cả lại như không có gì thay đổi.
Vân Sơ dặn dò phân công mọi việc trong Tạ phủ, tiếp tục nghiên cứu thiết kế thôn trang suối nước nóng, hết giờ Thìn, Tạ Cảnh Ngọc hạ triều hồi phủ, nàng thay xiêm y đến tiền viện.
Tạ Cảnh Ngọc đã thay triều phục, trong tay còn cầm theo một hộp lễ vật bồi tội: “Đây là nghiên mực loại tốt nhất, phu nhân thấy thế nào?”
Vân Sơ mở miệng nói: “Tuyên Võ hầu phủ không thiếu mấy thứ này, thứ ngài ấy muốn là thái độ.”
Tạ Cảnh Ngọc cũng cho là như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận