Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 669 -

Sở Dực nhạy bén cảm giác được bầu không khí có gì đó không đúng.
Bước chân bước vào chính viện của hắn đột nhiên khựng lại, hắn xoay người hỏi Trình Thất đang đứng đằng sau: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Trình Thất cúi đầu bẩm bảo: “Lúc Vương phi vào cung, Ân phi nương nương đã ban cho mấy tỳ nữ, hình như là muốn để bọn họ làm thị thiếp cho Vương gia.”
Sở Dực biến sắc: “Vì sao không nói sớm?”
Trình Thất lộ ra bộ mặt khổ sở: “Vương gia cứ mãi mật đàm với Đại Lý Tự Khanh, vừa trở về vương phủ đã tức tốc chạy tới chỗ của Vương phi, thuộc hạ thật sự không tìm được cơ hội.”
Sở Dực tức khắc rời khỏi chính viện.
Dưới ánh mắt sắc lẹm như dao của hai đứa nhỏ, hắn có chút chật vật quay về thư phòng của mình, lạnh giọng sai bảo: “Gọi đám người kia lại đây.”
Trình Thất vội vàng nhờ người đi mời.
Bốn cung tỳ và Đinh Đông được an trí Vân Sơ trong sương phòng dùng để đãi khách ở tiền viện.
Ấn theo quy củ thì bọn họ là thị thiếp, hẳn phải nên được sắp xếp ở hậu trạch, thế nhưng lúc này lại bị an bài ở tiền viện như khách nhân, chuyện này khiến Đinh Đông cảm thấy vô cùng bất an.
Vừa nghỉ ngơi được một hồi thì bà tử bên ngoài đã tới thông báo: “Các vị cô nương, Vương gia cho mời.”
Vừa nghe lời này, Đinh Đông đã lộ ra vẻ vui mừng.
Nhìn đi, bởi vì là người được trưởng bối ban cho nên Vương gia không còn cố kỵ nữa, đã gấp không chờ nổi muốn gặp bọn họ.
Nàng ta nhanh chóng lấy một thỏi son từ trong tay nải ra, tô vẽ đôi môi đỏ rực, sau đó lại đeo một bộ khuyên tai trân châu khiến làn da càng trở nên trắng hơn.
Năm nữ tử theo bà tử tới trước cửa thư phòng.
“Thỉnh an Vương gia.”
Năm người uốn gối hành lễ.
Sở Dực đứng trên bậc thang, lạnh giọng mở miệng: “Bây giờ bổn vương cho các ngươi cơ hội cuối cùng để tự động rời đi.”
Đám nữ tử này không khỏi kinh ngạc.
Tự động rời đi là ý gì?
Đinh Đông cả gan mở miệng: “Hồi Vương gia, bọn ta là người được Ân phi nương nương an bài tới hầu hạ Vương gia, về sau bọn ta sinh là người của vương phủ, chết là ma của vương phủ.”
Sắc mặt của Sở Dực càng lạnh hơn: “Mấy người các ngươi cũng có ý này?”
Bốn cung tỳ khác lập tức gật đầu.
“Nếu đã như thế...” Sở Dực nắn vuốt ngón tay: “Người đâu!”
Trình Thất đi lên trước: “Có thuộc hạ.”
“Bảo đám hán tử độc thân ở quân doanh chuẩn bị một chút.” Sở Dực chậm rãi nói: “Đưa năm người này tới quân doanh.”
Nghe vậy, đám nữ tử kia đại kinh thất sắc.
Ở quân doanh đều là đám người thô kệch, đám người bọn họ đều là cô nương như hoa như ngọc, đến đó thì có khác gì dê vào miệng cọp.
“Vương gia...” Hai chân đám cung tỳ run lên, quỳ sụp xuống đất: “Bọn nô tỳ được Ân phi nương nương đưa đến hầu hạ Vương gia...”
“Nếu đã ban thưởng cho bổn vương thì đương nhiên sẽ do bổn vương tùy ý xử trí.” Sở Dực nắn vuốt ngón tay: “Nếu các ngươi có bản lĩnh khiến đám nam tử trong quân để ý thì cứ thành thân.”
Phiền não lớn nhất của đám tráng hán trong quân doanh chính là không tìm được thê tử.
Mẫu phi tặng năm nữ tử chính là giải quyết được nỗi băn khoăn của năm con người, bằng không đám hán tử này tinh lực dư thừa như vậy, ai biết sẽ gây ra chuyện gì.
Đám cung tỳ khi nãy còn tưởng bản thân bị đưa tới quân doanh cho những nam tử ở đó chơi đùa, sợ tới mức thần hồn nát thần tính.
Bây giờ lại nghe Sở Dực nói sẽ sắp xếp cho bọn họ thành thân thì không còn sợ hãi như vậy nữa.
Nhưng!
Thị thiếp của Vương gia và thê tử của binh lính, kẻ ngốc cũng biết nên chọn thế nào.
“Bọn nô tỳ được ma ma trong cung một tay dạy dỗ, nhất định có thể hầu hạ Vương gia thoải mái dễ chịu!” Nhóm cung tỳ đồng loạt xin tha: “Xin Vương gia cho bọn nô tỳ một cơ hội!”
Đinh Đông bị dọa cho choáng váng.
Nàng ta là nữ nhi thân sinh của nhũ mẫu của Vương gia, là người được Ân phi và công chúa Khánh Hoa ban tặng, tại sao Vương gia lại có thể tặng nàng ta cho đám hán tử thô kệch ở quân doanh!
Nàng ta run rẩy lắp bắp hồi lâu cũng không thốt ra được lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận