Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 397 -

Chuyện Trụ Quốc đại tướng quân mất tích lập tức lan truyền khắp nơi.
“Không ngờ lão nhân bán tiền đồng kia lại nói thật, Trụ Quốc đại tướng quân thật sự biến mất!”
“Nghe nói quốc sư cũng tính được một quẻ tượng, ám chỉ Trụ Quốc đại tướng quân là tặc phản quốc, là vậy thật sao?”
“Đương nhiên không thể, Vân gia đời đời trung lương, bảo vệ quốc gia, sao có thể phản bội Đại Tấn!”
“...”
Tin tức truyền tới quân doanh ngoài thành, đây là nơi đóng quân của Vân gia quân, tổng cộng ba ngàn tinh binh, đích thân Vân gia đào tạo, chỉ nhận người Vân gia.
Nghe nói Trụ Quốc đại tướng quân mất tích, Vân gia quân lập tức náo loạn, phó tướng thỉnh chỉ cầu triều đình cho phó tướng Vân gia quân đến Nam Cương tìm kiếm Trụ Quốc đại tướng quân.
Thỉnh cầu này đương nhiên là bị bác bỏ.
Phó tướng không màng luật pháp, giục ngựa vào kinh chạy đến hoàng thành, quỳ trước cửa cung xin cầu kiến.
Vốn dĩ hoàng đế vô cùng tín nhiệm Vân Tư Lân nhưng hành động của phó tướng, hành vi của Vân gia quân khiến hoàng đế nhíu mày không vui.
Tuy bọn họ là Vân gia quân nhưng cũng là quân đội của Đại Tấn, dù có xảy ra chuyện gì thì hoàng đế như ông ta mới là chủ tử của bọn họ.
Hiện giờ, lại là lẫn lộn đầu đuôi.
“Định Viễn tướng quân bước ra khỏi hàng!” Hoàng đế lạnh giọng ra lệnh: “Từ hôm nay trở đi, ba ngàn Vân gia quân sẽ do ngươi tạm thời quản lý!”
Định Viễn tướng quân vô cùng mừng rỡ.
Đừng nhìn Vân gia quân chỉ có ba ngàn người, bọn họ kiêu dũng thiện chiến nổi tiếng trong ngoài, khiến nhiều tiểu quốc không chiến mà lui.
Vân gia quân ít nhất cũng có thể lấy một địch mười, bọn họ am hiểu mưu lược trận pháp, ba ngàn người đủ để làm cho ba mươi ngàn tinh binh của địch hoa rơi nước chảy.
Vân gia xảy ra chuyện, ba ngàn Vân gia quân này sẽ thành binh của hắn ta.
Định Viễn tướng quân lớn tiếng nói: “Thần lãnh chỉ!”
Chuyện Vân gia quân bị Định Viễn tướng quân tiếp quản nhanh chóng truyền khắp kinh thành.
Thu Đồng mang tin tức về, vô cùng nôn nóng.
Vân Sơ ngồi trên ghế chế hương, nàng ngửi ngửi, đúng là hương vị nàng muốn nên sai nhà hoàn đốt lên.
“Phu nhân, sao ngài không lo lắng chút nào vậy?” Thu Đồng luôn là người ổn trọng nhưng lúc này cũng đã gấp tới mức đầu bốc khói, từ nhỏ nàng ấy đã lăn lộn trong Vân gia quân, học được một thân võ nghệ nên không thể nào đứng ngoài cuộc được, cắn răng nói: “Doãn phó tướng quá lỗ mãng, không nên thỉnh chỉ đi Nam Cương, thế cũng thôi đi, nhưng Vân gia quân lại bị người khác tiếp quản!”
Vân Sơ đương nhiên không lo lắng.
Dựa theo tình tiết của đời trước, hai năm sau cha nàng sẽ lập công hồi triều.
Nhưng có lời nhắc nhở của nàng, hai năm dài đằng đẵng sẽ biến thành nửa năm...
Vân gia sẽ rơi vào một thời kỳ xuống đáy vực, chỉ có khi rơi xuống chỗ thấp thì mới nhìn rõ người bên cạnh mình ai là người ai là quỷ.
Vân Sơ đứng lên, chuẩn bị về Vân gia một chuyến.
Còn chưa ra khỏi Sanh Cư thì đã thấy một đám người Tạ gia đi về phía viện tử của nàng.
Nguyên thị cùng Tạ Thế An đi đầu, Thính Vũ cùng Giang di nương theo ở phía sau.
“Sơ nhi, người trên phố đều đang bàn tán chuyện của Vân gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nguyên thị lo lắng nói: “Cha con mất tích thật sao?”
Vân Sơ rũ mắt không nói gì.
Nguyên thị vỗ đùi nói: “Xong rồi xong rồi, vốn còn có Vân gia làm chỗ dựa, người ngoài mới không dám quá coi thường Tạ gia, hiện giờ Vân gia cũng sắp đổ, cô nhi quả phụ chúng ta nên làm gì đây...”
“Thái thái, sao lại nói là Vân gia đổ?” Giang di nương luôn có cảm giác tồn tại rất thấp bỗng nhiên mở miệng nói: “Vân gia chỉ tạm thời gặp phiền toái mà thôi, rất nhanh sẽ qua.”
Nàng ấy không hy vọng Vân gia xảy ra chuyện, không hy vọng phu nhân không còn chỗ dựa.
Phu nhân đưa cho nàng ấy tráp di vật của lão thái thái, nàng ấy đã cất giấu kỹ càng, đó là vật làm tin cả đời của Nhàn tỷ nhi.
Nàng ấy nguyện ý dùng mười năm tuổi thọ đổi lấy sự bình yên cho Vân gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận