Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 400 -

Xe ngựa dần dần đi xa trong tiếng bàn tán của bá tánh.
Tạ Thế An nhìn xe ngựa, yên lặng mở miệng: “Mẫu thân, thực xin lỗi...”
Hắn ta nắm chặt bút lông trong tay, dù hắn ta dùng lực bao lớn thì bút lông vẫn không gãy, hiên ngang bất khuất.
Hắn ta cũng muốn trở thành một người hiên ngang bất khuất, nhưng thật sự quá khó khăn.
Chuyện đích trưởng nữ Vân gia hòa ly với Tạ Cảnh Ngọc nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Vân Sơ xốc mành xe, thoáng nhìn ra phía sau, đã không còn nhìn thấy phủ đệ Tạ gia nữa, ngay cả một mái hiên cũng không thấy.
Nàng đã từng nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng của ngày hôm nay.
Thì ra lại yên ắng tĩnh lặng như vậy, trong lòng cũng không có một tia gợn sóng.
Cuối thu trời trong nắng ấm, một buổi chiều như thường lệ, nàng cứ như vậy rời khỏi Tạ gia mà nàng đã dây dưa cả đời người.
Thống khổ, hận ý, bi phẫn... chậm rãi tiêu tan trong gió thu.
Không nhớ chuyện cũ, nhìn về phía trước, nàng sẽ có tương lai tốt đẹp hơn.
Thu Đồng đưa đoàn xe đến viện tử ở ngõ Ngọc Lâm, Vân Sơ ngồi xe ngựa về Vân gia.
Sau khi Lâm thị nhận được tin đã sớm đưa người ra cửa Vân phủ đứng chờ.
“Sơ nhi, con đã trở về rồi!”
Lâm thị kéo Vân Sơ vào trong lòng, sờ tới sờ lui.
Bà ấy lại nhìn ra phía sau, không khỏi nhíu mày: “Của hồi môn của con đâu, Sơ nhi, không phải đã để lại Tạ gia rồi đó chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Vân Sơ cười nói: “Đã bảo Thu Đồng đưa tới viện tử ở ngõ Ngọc Lâm rồi, sau này con sẽ ở đó..”
Lâm thị không tán đồng.
Vân Trạch hoà giải: “Cũng chỉ cách vài bước chân thôi mà, không đáng ngại, vào nhà trước đi.”
Bọn họ chân trước vừa vào cửa lớn Vân gia thì sau lưng đã có một đoàn người ngựa xuất hiện ở cổng lớn.
Tất cả dòng bên của Vân gia ở kinh thành tới.
Vân gia đã ở kinh thành trăm năm, dòng bên đương nhiên sẽ không ít, một đám người ồn ào đứng đầy sân.
Đứng trước việc lớn của Vân gia, chuyện Vân Sơ hòa ly đương nhiên không bị chú ý, mọi người hỏi han vài câu rồi lại đổ dồn ánh mắt về phía Vân lão tướng quân.
Vân lão tướng quân ngồi trên đệm, trầm giọng nói: “Vân gia đã tồn tại qua bao nhiêu mưa gió bão giông, có chuyện gì mà chưa từng nếm trải, một chút lung lay này có tính là gì, đều bình tĩnh cho ta. Chỉ là khổ cho nữ nhi đã gả đi của Vân gia... Sẵn đây ta cũng nói luôn, nữ nhi nhà nào vì chuyện của Vân gia mà bị nhà chồng khinh nhục thì thị vệ của Vân gia sẽ đến rước nữ nhi về nhà, sau này đều do Vân gia chu cấp nuôi dưỡng!”
Mọi người gật đầu.
Nhà chồng của nữ nhi bọn họ tất nhiên không phải là thứ không lên được mặt bàn như Tạ gia, không thể nào làm ra việc xấu trước khi những chuyện này được làm rõ ràng.
Vân tam gia mở miệng nói: “Hoàng Thượng giao ba ngàn Vân gia quân cho người khác, tiếp theo có thể nào sẽ trục xuất quan viên Vân gia ra khỏi triều không?”
Gia chủ Vân gia là phủ Nhất phẩm tướng quân, chức quan cao nhất của dòng bên chính là chức Ngũ phẩm của Vân Nhuận, những người khác đều là thất phẩm, đều là chức quan nhỏ khiêm tốn trong lục bộ, Lại bộ, Binh bộ, Hộ bộ, Công bộ... Người Vân gia quả thật phải bước vào quan trường ở tầng thấp nhất, từ đó đi lên mới thành một chung đỉnh thế gia... Nếu tất cả người Vân gia đều bị cách chức thì Vân gia cũng xong rồi.
Vân lão tướng quân sờ sờ râu nói: “Đương nhiên sẽ không.”
Hoàng Thượng ngồi ở vị trí kia nhiều năm, cân nhắc tính toán đã tới mức thuần thục thâm sâu, để áp chế Thái Hậu, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không cho phép Vân gia xảy ra chuyện.
Hoàng Thượng chắc chắn sẽ dốc hết sức tìm Vân Tư Lân, dùng tay Vân gia chém chất nhi Xa Kỵ tướng quân của Thái Hậu, bóp chết tất cả hy vọng của đảng Thái Hậu mới yên tâm.
Vân gia còn hữu dụng nên Hoàng Thượng sẽ không để Vân gia thất thế như vậy.
Hơn nữa giấc mộng của Sơ nhi đã nói, hai năm sau Vân Tư Lân sẽ mang theo đầu của quốc vương Nam Việt về triều...
Bạn cần đăng nhập để bình luận