Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 405 -

Tiễn người Vân gia đi rồi, Sở Dực giục ngựa đến hoàng cung.
Cao công công vào thông báo xong thì đưa hắn vào Ngự Thư Phòng, đã có vài người xuất hiện bên trong.
“Khốn khiếp!” Hoàng đế tức giận nhìn hắn chằm chằm: “Trong tay ngươi có tám ngàn tinh binh diệt phỉ còn chưa đủ sao, lại dám đi đoạt Vân gia quân, ai cho ngươi lá gan đó?”
Sở Dực lập tức quỳ xuống: “Vân gia đời đời đào tạo huấn luyện Vân gia quân, kỷ luật nghiêm ngặt, không hề phạm bất cứ sai lầm nào, anh dũng đẩy lui ác địch, thu phục thành trì, là đội quân hùng mạnh nhất của Đại Tấn ta. Hiện giờ Trụ Quốc đại tướng quân mất tích, Vân gia quân trở thành cá nằm trên thớt, như vậy chẳng khác nào khiến cho tướng sĩ biên cương thất vọng buồn lòng sao?”
Ba ngàn Vân gia quân là thân binh của Vân gia, là thân cây.
Bên ngoài thân cây kia còn có ba mươi ngàn tinh binh Vân gia, ba mươi ngàn tinh binh đó hiện đang trấn giữ Tây Cương, trấn giữ cánh cửa của Đại Tấn.
“Nhi thần làm vậy là để ổn định quân tâm, ổn định dân tâm, giữ gìn cho Đại Tấn ta ổn định và hoà bình lâu dài, xin phụ hoàng minh xét!”
Sở Dực lấy bội kiếm luôn đeo bên hông trình lên trên.
Khối lệnh bài kia có thể điều động Vân gia quân thì bảo kiếm này của hắn có thể khiến tám ngàn tinh binh diệt phỉ dưới trướng của hắn phục tùng vô điều kiện.
Cao công công trình tiếp nhận bảo kiếm trình lên trên.
Hoàng đế đột nhiên khựng lại, đây là bảo kiếm ông ta ban cho lão tam năm hắn tròn mười lăm tuổi, lúc lên đường theo Trụ Quốc đại tướng quân đến Tây Cương.
Lão tam trả lại bảo kiếm một là chứng minh bản thân không có ý đoạt quyền.
Hai là muốn nói cho mọi người biết hắn và Vân Tư Lân cùng lên chiến trường, sinh tử chi giao, hắn có lý do để ra mặt giúp đỡ Vân gia quân.
Hoàng đế cầm bảo kiếm, không mở miệng.
Cung Hi Vương đứng đầu hàng trầm mặc.
Định Viễn tướng quân cũng xem như là người của hắn ta, trong tình huống hắn ta chưa kịp tính toán gì thì phụ hoàng đã giao Vân gia quân cho Định Viễn tướng quân, hắn ta lập tức cảm nhận được niềm vui khi có một cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống.
Ai ngờ còn chưa gặm được miếng nào đã bị đệ đệ tốt Sở Dực này đoạt đi mất.
Định Viễn tướng quân là võ tướng Tam phẩm nhưng lại bị người ta cướp mất miếng ăn, thật đúng là tên phế vật.
“Hoàng Thượng, cho dù Bình Tây Vương có lý do gì thì cũng không nên cãi lại thánh mệnh!” Hữu Đô Ngự sử Phương đại nhân đứng ra, chắp tay nói: “Bình Tây Vương hai lần liên tiếp kháng chỉ không tuân, thỉnh Hoàng Thượng nghiêm trị!”
Ấu nữ của Phương đại nhân Phương Tâm Nghiên chính là Vương phi tương lai mà Ân tần chọn cho Sở Dực.
Tuy việc Sở Dực cự hôn có rất ít người biết nhưng Phương gia vẫn cảm thấy mất hết mặt mũi.
Cho dù hoàng đế đã đánh Sở Dực hai mươi bản tử nhưng Phương đại nhân vẫn cảm thấy hình phạt này quá nhẹ.
Hiện giờ Sở Dực lại phạm sai lầm, ông ta là Ngự sử, đương nhiên sẽ là người đầu tiên đứng ra công kích buộc tội.
“Phương đại nhân nói quá rồi.” Cung Hi Vương ra vẻ huynh trưởng tốt, ôn hòa mở miệng: “Tam đệ và Trụ Quốc đại tướng quân là sinh tử chi giao, Vân gia quân ít nhiều cũng sẽ cho tam đệ chút thể diện, để tam đệ tiếp quản Vân gia quân thì Vân gia quân mới không làm loạn.”
Sở Dực kéo kéo môi.
Lời này mặt ngoài là đang giải vây cho hắn nhưng bên trong lại chẳng khác nào đổ dầu vào lửa.
Vốn dĩ thái độ của hoàng đế đã hòa hoãn nhưng mấy lời này lại khiến ông ta dấy lên nghi ngờ, lạnh lùng nói: “Trẫm hạ chỉ cho Định Viễn tiếp quản Vân gia quân, ngươi lại xông ra ngăn cản, nói ngươi làm trái thánh lệnh cũng không quá, vậy cứ như lúc trước, phạt hai mươi trượng, ngươi có phục không!”
“Nhi thần cam nguyện lãnh phạt!”
Sở Dực đứng lên bước ra sân trước Ngự Thư Phòng, vén vạt áo, tự động nằm lên ghế dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận