Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 790 -

Vân Sơ ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nuốt ngược nước mắt vào trong.
Trong bóng đêm, nàng nhìn thấy một bóng người đang tiến đến gần.
Vẻ yếu ớt đau buồn trên mặt nàng gần như biến mất không còn thấy tăm hơi, thay thế vào đó là vẻ lạnh lùng.
“Thái Tử Phi... à không, hiện tại phải nên gọi một tiếng Thái Hậu.” Sở Thụy bước tới nói: “Từ Thái Tử Phi trở thành Thái Hậu, chắc ngươi chính là Thái Hậu ít trải qua tranh đấu nhất trong lịch sử đó.”
Vân Sơ cười như không cười: “Vậy có phải ai gia nên nói tiếng cảm tạ với Nhiếp Chính Vương không?”
Sở Thụy nhìn nàng, chậm rãi nói: “Ta rõ ràng có thể nâng đỡ thất hoàng tử, thậm chí là cửu hoàng tử thập hoàng tử, nhưng ta lại cố tình chọn hoàng tôn, ngươi có biết vì sao không?”
Vân Sơ lạnh nhạt không lên tiếng.
“Đương nhiên là vì ngươi.” Sở Thụy ôn nhu nói: “Ta không hy vọng ngươi chịu khổ sở...”
“A!” Tiếng cười nhạo của Vân Sơ ngắt ngang lời hắn ta: “Thê tử và hài tử của Nhiếp Chính Vương vừa mới chết, ngươi không quay về túc trực bên linh cữu của hai người bọn họ mà lại tới đây nói những lời này, ngươi không cảm thấy buồn cười sao?”
Sắc mặt của Sở Thụy nháy mắt trở nên âm trầm.
Đèn lồng trắng lạnh lẽo rọi lên gương mặt hắn ta, khiến gương mặt đó càng thêm phần lạnh lẽo.
Hắn ta mím chặt môi thành một đường thẳng, phất tay áo rời đi.
Vân Sơ cất bước đi vào linh đường, toàn bộ người hoàng thấy đều đang quỳ trong linh đường khóc lóc đốt vàng mã, ngày đầu tiên tất cả mọi người đều phải tới đây, bốn mươi mấy ngày sau đó chỉ cần luân phiên túc trực bên linh cữu là được, nhưng như thế cũng sẽ mệt mỏi vì quá sức.
Nàng bất động thanh sắc quỳ xuống, cúi đầu yên lặng hoá vàng mã.
Một đêm cứ như vậy trôi qua, bầu trời bất tri bất giác đã hửng sáng.
Vân Sơ đứng lên nói: “Các vị thái phi mau đưa hài tử về nghỉ ngơi trước đi, đợi muộn một chút rồi lại đến.”
Đám người Thục phi bây giờ đã trở thành lão thái phi, mà Vân Sơ là Thái Hậu, cũng chính là nữ chủ nhân duy nhất của hậu cung hiện tại, mọi người đương nhiên sẽ làm theo lời nàng nói.
Ngoài linh đường còn có nữ quyến và đại thần khóc tang, trong linh đường chỉ còn lại Vân Sơ cùng Sở Hoằng Du.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi tiên đế băng hà, mẫu tử hai người có thể ở riêng với nhau.
Sở Hoằng Du đã khóc đến khàn giọng, mở miệng nói: “Nương cũng trở về nghỉ ngơi đi, con quỳ một mình ở đây là được.”
“Du ca nhi, nương ở đây với.” Vân Sơ ôn nhu nói: “Con là tân quân, nhất cử nhất động của con đều sẽ bị người ta để ý, mọi người sẽ không vì con còn nhỏ tuổi mà không trách móc nặng nề, cho nên ba ngày nay con vẫn phải luôn túc trực bên linh cữu. Lúc này chỉ có một mình nương ở đây, con dựa vào nương ngủ một lúc đi, đợi lát nữa có người tới, con phải tiếp tục khóc tang.”
Sở Hoằng Du kiên định lắc đầu: “Con vẫn còn chịu được...”
Vân Sơ giữ chặt tay hắn: “Bây giờ con còn cố được nhưng không có nghĩa mấy ngày sau vẫn còn cố được, hoàng tổ phụ của con cũng sẽ không nhẫn tâm nhìn con quỳ mãi ở đây không nghỉ ngơi, ngoan, nghe lời nương nói, ngủ một lúc đi.”
Sở Hoằng Du nhìn bài vị trước mắt hốc mắt đỏ lên, lúc này mới ngoan ngoãn nằm xuống đùi Vân Sơ chợp mắt.
Hắn nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Lúc trước con cứ hay nói với phụ thân con muốn làm Thái Tử, không ngờ con còn chẳng có cơ hội làm Thái Tử... Phụ thân quá lười biếng, ngay thời điểm mấu chốt như vậy lại mất tung mất tích... Cũng may con đã trưởng thành, con có thể bảo hộ mẫu thân, bảo hộ muội muội cùng đệ đệ...”
Hắn vừa nói mớ vừa chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Vân Sơ nhẹ nhàng vỗ lưng cho nhi tử, ngẩng đầu nhìn bài vị: “Phụ hoàng yên tâm, nhi tức nhất định sẽ bảo vệ cho giang sơn, sẽ không cho bất cứ kẻ nào thừa cơ hội...”
Tiên hoàng băng hà, quàn bảy bảy bốn mươi chín ngày rồi mới đưa tang.
Mỗi ngày triều thần và nữ quyến đều thay phiên nhau tới khóc tang, người hoàng thất chia làm ba ca luân phiên túc trực bên linh cữu, không khí tang thương bao trùm khắp hoàng cung.
Sở Hoằng Du mỗi sáng đều túc trực bên linh cữu, tới quá ngọ mới kết thúc, hắn rời khỏi linh đường, giương mắt nhìn về phía mấy vị đại thần phụ quốc đang quỳ dưới bậc thang, chắp tay sau lưng ho khan nói: “Hứa thái sư, Lý đại nhân, Chu đại nhân, Cừu đại nhân, các ngươi theo trẫm tới Ngự Thư Phòng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận