Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 918 - Đại kết cục 4

Đại kết cục 4
“Thì ra là bọn họ muốn bắt ngươi.” Sở Trường Sinh thấy bộ dáng ngơ ngẩn của hắn thì không nhịn được nói: “Xem ra lúc nãy ngươi đã lộ thân phận, đám người này muốn bắt ngươi để đòi bạc của Hưng quốc công, còn thất thần làm gì, không mau chạy đi.”
Mộ Dung Tất vội nói: “Không phải, bọn họ...”
“Đừng nhiều lời nữa, mau chạy, ta đưa ngươi về phủ Hưng quốc công.”
Sở Trường Sinh lôi kéo Mộ Dung Tất chạy về phía thành Đông, một đám người vẫn đuổi theo phía sau.
Mộ Dung Tất vốn định nói gì đó, mấp máy môi một hồi, cuối cùng vẫn từ bỏ, hắn cứ như thế bị kéo chạy về trước cổng nhà.
Cùng lúc đó, đám người kia cũng đuổi tới nơi.
“Tứ thiếu gia, ngài chạy cái gì, chúng tuổi nhân đuổi mệt quá.”
“Chúng tiểu nhân còn tưởng rằng tứ thiếu gia muốn rời kinh, về nhà là tốt rồi, về nhà là tốt rồi.”
“Tiểu nhân đi thông báo cho quốc công gia và phu nhân!”
Sở Trường Sinh tức khắc há hốc mồm.
Hoá ra đám người này là hạ nhân của phủ Hưng quốc công.
Vậy lúc nãy nàng ấy hoảng loạn như vậy... chỉ là một chuyện đáng chê cười.
Nàng ấy ngượng ngùng nói: “Sao ngươi không nói sớm.”
Mộ Dung Tất gãi gãi ót, hắn vốn đã muốn nói nhưng không hiểu vì sao khi nhìn thấy bộ dáng nàng ấy kéo hắn chạy đi, hắn lại không muốn nói nữa.
Hắn nghiêm túc hỏi: “Không biết tiểu thư là người của phủ nào?”
“Tiểu tử thúi, ngươi còn biết quay về nhà sao!” Hưng quốc công người còn chưa thấy mà đã nghe thấy âm thanh vọng tới: “Cả một năm chẳng thấy bóng dáng ngươi được mấy lần, vất vả lắm mới hồi kinh, nương ngươi vừa nói sắp xếp một cọc hôn sự cho ngươi thì tên vương bát đản nhà ngươi lại dám chạy mất, bất hiếu, ngươi...”
Hưng quốc công vừa mắng vừa bước ra, lúc bước xuống bậc thang, ông ấy lập tức ngây dại: “Trưởng, Trưởng công chúa!”
Mộ Dung Tất cũng ngây ngẩn cả người: “Trưởng công chúa?”
Sở Trường Sinh chỉ đành bày ra bộ dáng của Trưởng công chúa nói: “Không cần hành lễ, ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, hồi cung thôi.”
Nàng ấy xoay người rời đi.
Dù đã đi thật xa nhưng vẫn còn nghe tiếng mắng bừng bừng của Hưng quốc công: “Tên ngốc nhà ngươi, rõ ràng là một bụng học vấn nhưng lại không tập trung tham gia khoa cử, cố tình vân du khắp nơi làm đại phu, trên đời này có biết bao nhiêu đại phu, thiếu một người như ngươi sao?”
“Trên đời này có nhiều người đọc sách như vậy, thiếu một mình ta thì sao?” Mộ Dung Tất không nhanh không chậm đáp lại: “Cha, nương, ta chỉ thích y thuật, đừng ép ta.”
“Được, bọn ta không ép ngươi đọc sách nữa, nhưng ngươi bắt buộc phải thành thân...”
Sở Trường Sinh ngồi trên lưng ngựa, không khỏi lắc lắc đầu.
Cũng may phụ hoàng mẫu hậu của nàng ấy là người tiến bộ, cũng không sốt ruột chuyện hôn nhân của nàng ấy, bằng không nàng ấy cũng phải rời nhà trốn đi mất.
Về tới hoàng cung, nàng ấy tới An Khang Cung thỉnh an trước thì lại thấy cung nhân đang sắp xếp hành lý, nàng ấy vội hỏi: “Mẫu hậu, lại muốn rời kinh sao?”
Vân Sơ cười nói: “Có người thượng tấu nói Tuyền Thành phương nam xuất hiện một thổ hoàng đế, bọn ta dự định nửa tháng sau sẽ tới đó một chuyến xem thử thế nào.”
Sở Trường Sinh chu miệng: “Phụ hoàng mẫu hậu chính là muốn đi du sơn ngoạn thủy, thật là tiêu dao tự tại.”
“Nếu con muốn đi thì cũng đi cùng đi.” Vân Sơ dịu dàng nói.
Năm tháng cũng không để lại bao nhiêu dấu vết trên mặt nàng, ngược lại còn ôn dưỡng khiến nàng càng thêm ôn nhu nhã nhặn theo năm tháng.
“Đi thì cũng được.” Sở Trường Sinh thở dài: “Nhưng mà phụ hoàng với mẫu hậu lúc nào cũng nhão nhão dính dính, chuyện đó làm con rất tổn thương đó.”
Vân Sơ không nhịn được cười: “Nói tới chuyện này, hình như con cũng tới tuổi bàn chuyện hôn sự rồi...”
“Dừng.” Sở Trường Sinh giơ tay: “Lúc nãy con còn nghĩ phụ hoàng mẫu hậu là người tiến bộ, sẽ không ép con thành thân, thì ra là ngài đã chờ sẵn rồi, chi bằng mẫu hậu giải quyết hôn sự của ca ca trước đi, huynh ấy là Hoàng Thượng, hậu cung lại trống không kìa.”
Sở Hoằng Du đang xem tấu chương đột nhiên hắt xì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận