Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 290 -

Ngữ khí của nàng trở nên lạnh lẽo: “Đại phu nói ta bị vô sinh, có phải ta cũng nên hoài nghi chuyện này có liên quan tới ngươi không?”
Tạ Thế An đột nhiên ngẩng đầu: “Không, mẫu thân, con không có làm chuyện đó!”
“Ngươi làm như vậy, ta cũng có thể lý giải.” Vân Sơ cười khổ: “Ngươi sợ ta và phụ thân ngươi có đích tử thì sẽ vắng vẻ ngươi, xa cách ngươi, cho nên ngươi mới làm ra chuyện như vậy... Nhưng hiểu là một chuyện, tiếp thu lại là chuyện khác, An ca nhi, đời này ta vĩnh viễn không thể có hài tử của bản thân... Bây giờ ngươi đã vừa lòng chưa...”
Nàng nói xong thì cắn môi bước ra ngoài.
Tạ Thế An có một đống lời muốn giải thích.
Hắn ta còn chưa kịp đứng lên thì ngực đã bị người ta đá một cú, là Tạ Cảnh Ngọc dùng hết toàn thân sức lực đá vào ngực hắn ta.
“Sao ta lại sinh ra thứ nghịch tử như ngươi!” Tạ Cảnh Ngọc ngã ra giường: “Cút! Cút ra ngoài cho ta!”
Hắn ta vẫn luôn hãnh diện về Tạ Thế An, nhận định hài tử này sẽ là trụ cột tương lai của Tạ gia, tin tưởng hài tử này sẽ khiến Tạ gia thay hình đổi dạng.
Nhưng thủ đoạn của nhi tử lại khiến hắn ta không rét mà run...
Nhưng ngẫm lại, một người có thể không do dự bức chết mẫu thân thân sinh, sao có thể chịu được đích trưởng tử chân chính của Tạ gia xuất hiện cướp đi hết mọi thứ?
Nhi tử này tính tình bạc bẽo, lạnh nhạt ích kỷ, người như vậy, lo gì không leo lên được vị trí cao...
Tạ gia chung quy vẫn phải dựa vào An ca nhi.
Tạ Cảnh Ngọc nhắm mắt lại.
Chỉ là thật có lỗi với Vân Sơ...
Hắn ta đã có rất nhiều hài tử, mà Vân Sơ cuối cùng vẫn không thể trở thành mẫu thân.
Tạ Thế An che ngực đi ra khỏi phòng.
Hắn ta nhìn gã hầu, nhỏ giọng mở miệng nói: “Hôm nay đã có ai tới viện của phụ thân?”
Gã hầu cúi đầu trả lời: “Hơn một canh giờ trước, phu nhân đưa một ngự y tới chẩn mạch cho đại nhân.”
Tạ Thế An gằm mặt.
Hắn ta đã tra y thư, hoa kia để trong phòng một tháng mới có tác dụng.
Nhưng hắn ta đưa hoa tới còn chưa được mười ngày, sao ngự y lại khám ra phụ thân hắn ta bị hoa này ảnh hưởng?
Hắn ta cứ cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, lại không biết là quái ở chỗ nào.
Hắn ta cất bước đi đến Sanh Cư.
Thính Tuyết canh giữ ngoài cửa: “Phu nhân đang nghỉ ngơi, mời đại thiếu gia về.”
Tạ Thế An mở miệng: “Sáng mai ta sẽ đến bồi tội với mẫu thân.”
Vân Sơ ngồi trong phòng, không hề quan tâm tới chuyện của Tạ gia.
Nàng đang vẽ, thiết kế ba mặt dây chuyền, một cái cho Du ca nhi, một cái cho Trường Sinh, một cái cho nàng.
Nhưng khối ngọc Bình Tây Vương đưa quá lớn, sau khi làm ba mặt dây thì vẫn còn thừa hai phần ba.
Nàng nghĩ nghĩ rồi vẽ một ít đồ trang sức phù hợp với tiểu cô nương, làm thành nguyên bộ đồ trang sức, tiểu cô nương nhất định sẽ thích.
Phần vật liệu còn thừa, nàng sẽ cho làm thành một hạt châu, kết hợp chung với tua rua nàng tự tay làm, có thể cho Du ca nhi treo trên thân quạt hoặc bội kiếm.
Vân Sơ tốn hai ngày vẽ xong bản thảo, sau đó mang theo bản vẽ đi tìm thợ thủ công.
Vừa ra tới đường cái, nàng đã nghe rất nhiều người bàn tán chuyện của Lưu phò mã.
“Nghe nói chưa, Lưu phò mã rơi đầu rồi!”
“Tên tiểu tử Lưu gia kia là phò mã đại công chúa tự mình lựa chọn, được công chúa vô cùng sủng ái, sao lại rơi đầu xuống đất rồi?”
“Chất nhi bà con của ta làm việc trong cung, hắn nói Lưu phò mã điện tiền thất nghi, bất kính với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng giận dữ, đích thân chém đầu Lưu phò mã!”
“Ngươi không thấy vừa có rất nhiều nha dịch đi qua sao, nghe nói người Lưu gia đều bị bắt lại!”
“Dù Lưu phò mã điện tiền thất nghi thì cũng đâu có liên quan tới những người khác ở Lưu gia?”
“Đây chuyện của hoàng thất, dân chúng như chúng ta sao biết rõ được...”
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận