Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 906 - Phiên ngoại – Đời trước 10

Phiên ngoại – Đời trước 10
Tạ Thế An nhíu mày.
Trước kia tham gia cung yến, hắn ta đã phát hiện vị Tuyên Võ hầu này thường xuyên nhìn mẫu thân chằm chằm, phỏng chừng là nợ đào hoa của mẫu thân thời còn trẻ.
Hắn ta nhàn nhạt mở miệng: “Đi mời phụ thân đến đây.”
Tạ Cảnh Ngọc vẫn còn đang uống rượu.
Hắn ta vẫn luôn nhớ tới cặp mắt mở to của Vân Sơ khi chết, cảm thấy vô cùng sợ hãi, chỉ có thể dùng rượu mạnh khiến bản thân tê liệt.
“Ngọc Lang.” Hạ thị đoạt lấy chung rượu trong tay hắn ta, không nhịn được mở miệng: “Vân Sơ chết khiến Ngọc Lang thương tâm như vậy sao?”
Ánh mắt Tạ Cảnh Ngọc trống rỗng: “Ngươi không hiểu, ngươi sẽ không hiểu...”
Từ đêm động phòng hoa chúc hôm đó, hắn ta đã phụ Vân Sơ khiến cả đời Vân Sơ phải sống như quả phụ.
Người ngoài đều nói chủ mẫu Tạ gia không thể sinh dục, đúng vậy, hắn ta còn chẳng chạm vào nàng thì nàng làm sao mà sinh được?
Nàng xem tất cả hài tử của hắn ta như hài tử thân sinh, tận tâm tận lực nuôi nấng trưởng thành, nhưng cuối cùng hắn ta lại liên thủ với hài tử bức tử nàng.
Hắn ta biết rõ Vân gia không có mưu phản, nàng không phải nữ nhi tội thần, là Tạ gia toa rập với Cung Hi Vương mưu toan chuyện này... Vân gia bị oan, nàng cũng bị oan.
Người xưa nói người chết oan sẽ biến thành lệ quỷ đòi mạng.
“Linh Huỳnh, ngươi nhìn thấy Vân Sơ không?” Tạ Cảnh Ngọc nhìn về phía không trung: “Ngươi xem, nàng đang đứng đó nhìn ta, nàng hận ta...”
Hạ thị bị hắn ta dọa cho mặt mày tái nhợt: “Ngọc Lang, chàng, chàng đừng nói bậy, Vân Sơ là nữ nhi tội thần, nàng ta vốn nên chết...”
“Đúng vậy, nàng đáng chết!” Tạ Cảnh Ngọc cầm lấy chén rượu ném vào khoảng không hư vô: “Cút đi, Vân Sơ, ngươi cút đi, đừng nhìn ta...”
Đúng lúc này, hạ nhân bước đến bẩm bảo: “Đại nhân, Tuyên Võ hầu tới.”
Tạ Cảnh Ngọc thoát khỏi cơn sợ hãi.
Hắn ta đứng dậy đi về phía linh đường, khi nhìn thấy Tần Minh Hằng ghé vào quan tài, hắn ta lập tức có nơi trút cơn phẫn nộ, lập tức vung tay đánh về phía Tần Minh Hằng: “Đều tại ngươi! Nếu không phải do ngươi, ta và Vân Sơ sẽ không như vậy!”
“Ngươi đánh ta?” Tần Minh Hằng không thể tin nổi, hắn ta nhấc chân hung hăng đá: “Vân Sơ đúng là mù nên mới gả cho thứ tra nam như ngươi! Ngươi dám đánh ta, ngươi lấy đâu ra lá gan động thủ với ta.”
Hắn ta xách cổ áo Tạ Cảnh Ngọc, hung hăng đánh mấy quyền.
Người Tạ gia lập tức nhào tới: “Tuyên Võ hầu, bình tĩnh một chút, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động thủ...”
“Cút ngay!” Tạ Cảnh Ngọc lạnh lùng nói: “Đây là việc riêng của ta và Tuyên Võ hầu, các ngươi lui ra!”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đành tạm thời rời khỏi linh đường.
“Xem như ngươi còn chút lương tâm!” Tần Minh Hằng xách cổ áo Tạ Cảnh Ngọc, ấn đầu hắn ta xuống trước bài vị: “Ngươi nhìn bài vị của Vân Sơ nói cho ta biết, rốt cuộc là nàng chết như thế nào?”
Tạ Cảnh Ngọc cười khổ: “Chết như thế nào còn quan trọng sao, nàng đã chết rồi.”
“Súc sinh!” Tần Minh Hằng lại đánh một quyền vào mặt đối phương: “Ta hối hận rồi, ta nên nói cho Vân Sơ biết chuyện năm đó từ sớm, như vậy nàng sẽ hòa ly không chút do dự chứ không phải chờ tới hôm nay bị Tạ gia đoạt mạng!”
“Đúng vậy, ngươi phải sớm nói cho Vân Sơ là ngươi cướp đi trong sạch của nàng vào đêm tân hôn!” Tạ Cảnh Ngọc cười thảm: “Là ngươi vấy bẩn nàng, chỉ cần nàng biết việc này thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho phủ Tuyên Võ hầu! Không phải ngươi sợ chuyện đó xảy ra sao, cho nên mới gạt nàng? Ngươi nói ta là tra nam, nói ta là súc sinh, vậy còn ngươi, ngươi là thứ gì? Toàn kinh thành đều biết Tuyên Võ hầu ngươi ái thê như mạng, nhưng ai biết ngươi lại lén nuôi hai ngoại thất có dung nhan giống Vân Sơ như đúc, còn trộm sinh mấy hài tử...”
“Câm mồm!”
Tần Minh Hằng dùng hết sức lực toàn thân tay đấm chân đá Tạ Cảnh Ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận