Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 892 - Phiên ngoại – Sở Thụy 8

Phiên ngoại – Sở Thụy 8
Giải đại nhân bóp cổ nàng ấy: “Nếu không phải Thái Hậu nắm giữ chứng cứ Giải gia tham ô, ta tuyệt đối không cưới ngươi về! Cưới ngươi thì chẳng khác nào khiến Hoàng Thượng kiêng kị, Thái Hậu đúng là biết gây phiền toái cho ta! Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, Giải gia sẽ có một vị trí nhỏ cho ngươi, nếu ngươi dám dùng Giải gia lót đường cho Thái Hậu thì ta sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi!”
Sở Tri Hạ bị bóp cổ, con ngươi đột nhiên trừng lớn.
“Không...”
Nàng ấy gian nan thốt ra một chữ nhưng vẫn chậm mất.
Sở Thụy quay lại, tay cầm một con dao phay.
Dao phay kia chém thẳng xuống đầu Giải đại nhân, máu tươi tuôn như suối.
Nhưng sức lực của Sở Thụy thật sự quá yếu, hắn ta bệnh tật quanh năm, cho dù có dùng hết sức lực nhưng cũng không thể tạo thành vết thương trí mạng cho Giải đại nhân.
Giải đại nhân quay đầu lại, vung tay đoạt lấy dao phay chém về phía Sở Thụy.
Sở Thụy chỉ là một con ma ốm, sao có thể địch nổi ông ta, dần dần bị ép vào góc tường.
Đao kia vừa vung xuống, tiểu thái giám bên cạnh đã lao tới chặn lại, chết trong ngực Sở Thụy.
Giải đại nhân đã giết đỏ cả mắt, căn bản không còn cố kỵ hậu quả.
Lại một đao vung xuống.
Chỉ là lưỡi dao kia còn chưa đụng vào Sở Thụy thì cổ ông ta đã bị roi dài quấn chặt.
“Thụy nhi, chạy mau, đi mau, rời khỏi nơi này, mau đi!”
Sở Tri Hạ siết chặt roi, quát thất thanh.
Sở Thụy lồm cồm bò dậy: “Ông ta dám động vào trưởng tỷ, ông ta phải chết.”
“Không, Thụy nhi, không thể...” Sở Tri Hạ khóc lóc nói: “Đệ đi đi, đi mau, đừng ở đây nữa, để ta xử lý, giao cho ta được không...”
Sở Thụy lắc đầu.
Trưởng tỷ của hắn ta chính là ánh trăng trên trời, thế nhưng lại bị người ta đánh đập thành bộ dạng này.
Hôm nay mới là ngày tân hôn đầu tiên.
Nếu họ Giải kia không chết thì sớm muộn gì trưởng tỷ cũng chết trong tay ông ta.
Hắn ta không do dự cầm lấy dao phay, sát khí đong đầy trong mắt.
“Thụy nhi!”
Ngữ khí của Sở Tri Hạ mang theo một tia khẩn cầu.
“Nếu, nếu ông ta nhất định phải chết thì cứ để cho trưởng tỷ.”
Đệ đệ của nàng ấy đến máu người còn không muốn uống, nếu giết người thì làm sao có thể sống mà không mang gánh nặng?
Sở Tri Hạ dùng sức siết chặt roi dài trong tay.
Người vừa rồi còn đang giãy dụa dần dần mất đi ý thức, mềm mại ngã xuống đất.
Sở Tri Hạ cảm thấy còn chưa đủ, bèn cầm lấy dao phay chém vào cổ Giải đại nhân, đao thứ nhất, đao thứ hai...
“Các ngươi đang làm gì đó?”
Tiếng rít gào từ bên ngoài vọng vào.
Ba đích tử Giải gia đang đứng ngoài cửa, một người mau chóng chạy tới đẩy Sở Tri Hạ ra.
Đích trưởng tử đưa tay thăm dò hơi thở của Giải đại nhân, kinh ngạc nói: “Ngươi, ngươi giết chết cha ta, sao ngươi dám, sao ngươi dám hả!”
Hắn ta nắm lấy cổ áo Sở Tri Hạ.
“Buông tay!” Sở Thụy gian nan đứng lên: “Đây là quận chúa Đại Tấn, ngươi không được phép làm càn! Giải Tôn bất kính Phúc Khang quận chúa, tội này đáng chết!”
Hắn ta nắm lấy tay Sở Tri Hạ: “Đi, chúng ta hồi cung!”
Ra bên ngoài, hắn ta cởi áo ngoài của mình đắp lên đầu vai Sở Tri Hạ: “Trưởng tỷ, không phải sợ, ta sẽ gánh vác tất cả hậu quả, đừng sợ...”
Toàn thân Sở Tri Hạ đều đang run rẩy.
Gia chủ Giải gia chết trong đêm động phòng hoa chúc.
Là nàng ấy đích thân giết chết tân lang của mình.
Nàng ấy không thể nào rút lui an toàn.
Nàng ấy chậm rãi nói: “Ta gả vào Giải gia thì chính là người của Giải gia, không thể hồi cung được, đệ yên tâm, ta là Phúc Khang quận chúa, là tôn nữ Thái Hậu thương yêu nhất, Giải gia không dám làm gì ta... Ngày mai, đúng rồi, là ngày mai, đệ nhờ Thái Hậu hạ chỉ cho ta hòa ly là ta có thể hồi cung... Ngoan nào Thụy nhi, đệ về trước, ta không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu...”
Lúc này, hạ nhân hồi môn của Sở Tri Hạ cũng đã tới, hơn sáu mươi người mênh mông cuồn cuộn.
Lúc này Sở Thụy mới yên tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận