Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 291 -

Nghe dân chúng đầu đường nghị luận chuyện của Lưu phò mã, Vân Sơ có chút hoảng hốt.
Đời trước, phải tới tháng chín thì chuyện của Lưu phò mã mới bị phơi bày ra ánh sáng, đời này lại tới trước hơn nửa tháng, hẳn là phụ thân và đại ca đã làm gì đó rồi.
Dân chúng đều nghĩ Lưu phò mã điện tiền thất nghi, khiến long nhan phẫn nộ nên mới bị chém đầu.
Trên thực tế là vì sau khi Lưu phò mã bãi triều đã đến tằng tịu với một phi tử trong hậu cung, bị Hoàng Thượng vừa vặn bắt gặp, nam nhân nào cũng không chấp nhận được việc bản thân bị đội nón xanh, càng đừng nói là vua một nước, Hoàng Thượng lập tức rút trường đao bên người thị vệ, không hề do dự chém đầu Lưu phò mã.
Hoàng Thượng cũng đã lớn tuổi, sức lực không đủ, nghe nói phải chém rất nhiều nhát thì Lưu phò mã mới đầu lìa khỏi cổ...
Chuyện gièm pha của hoàng thất không thể cho người ngoài biết, chỉ có một số người biết việc này.
Hoàng Thượng không yên tâm giao cho người khác xử lý chuyện của Lưu phò mã, chỉ có thể giao cho cha nàng, định ra một loạt tội danh chém cả phủ phò mã.
Mà lá thư nàng dùng giọng điệu của Tuyên Võ hầu viết ra lại nằm trên bàn trong phòng của Lưu phò mã.
Nội dung bức thư rất đơn giản: “... Chuyện của phò mã và Điền phi, tại hạ biết được một chút, nếu muốn tại hạ giữ kín chuyện này thì phò mã hãy chuẩn bị mười ngàn lượng bạc, đưa tới phủ Tuyên Võ hầu...”
Đã biết chuyện mất mặt của hoàng gia, còn dùng chuyện này uy hiếp tống tiền, đây là chuyện mà Hoàng Thượng không thể chấp nhận nổi, phủ Tuyên Võ hầu sẽ mau chóng biến mất khỏi kinh thành.
Sắc mặt Vân Sơ lạnh lùng.
Đời trước, cho đến chết nàng cũng không biết còn một người khác tham dự vào đêm hoa chúc của mình.
Hủy diệt cuộc đời của nàng, còn muốn tiêu dao làm Tuyên Võ hầu, trong nhà có hiền thê, bên ngoài có kiều thiếp, quả thực là nằm mơ!
Vân Sơ vừa mới cùng thợ thủ công bàn bạc bản thảo chi tiết xong thì đã thấy một đoàn binh quan lướt qua đầu đường, đến trước cửa phủ Tuyên Võ hầu.
Không bao lâu, đám kia quan binh lại áp giải Tuyên Võ hầu lướt qua đầu đường đó.
Vô số dân chúng nghị luận sôi nổi.
“Chuyện hôm nay là sao vậy, Lưu phò mã xảy ra chuyện, Tuyên Võ hầu cũng xảy ra chuyện?”
“Lưu phò mã là điện tiền thất nghi, Tuyên Võ hầu đã phạm vào tội gì mà lại khiến triều đình gióng trống khua chiêng bắt người?”
“Ai mà biết được chuyện này là thế nào...”
Tần Minh Hằng bị áp giải, cũng không hiểu là chuyện gì đang xảy ra.
Từ sau khi hưu Lạc thị, hắn ta đã trở thành trò cười trong những buổi trà dư tửu hậu ở kinh thành, vì tránh bị người khác chế giễu nên mấy ngày nay hắn ta không thượng triều, ngày ngày ở nhà chăm sóc Sơ Nương, đọc tứ thư ngũ kinh cho hài tử trong bụng Sơ Nương nghe.
Hắn ta cũng vừa nghe hạ nhân thuật lại chuyện của Lưu phò mã, còn đang kinh ngạc một phò mã mà lại dám tằng tịu với phi tử hậu cung thì quan binh đã vọt vào hầu phủ bắt trói hắn ta.
Sau khi hắn ta kế thừa tước vị, từ trước đến nay luôn làm theo khuôn phép cũ, chuyện không nên làm chưa từng động tay vào, hắn ta thật sự không rõ bản thân đã phạm vào tội gì mà lại bị bắt bớ công khai trước bàn dân thiên hạ, bị áp giải đến nha môn như diễu phố đầu đường, đặt thanh danh của phủ Tuyên Võ hầu ở chỗ nào!
Hắn ta ngẩng đầu, giữa một đám người ồn ào, hắn ta nhìn thấy một gương mặt mà mình ngày nhớ đêm mong.
Là Vân Sơ!
Trong nháy mắt, hắn ta đã hiểu ra tại sao bản thân lại rơi vào hoàn cảnh này.
Là nàng... Nàng dùng quyền thế của Vân gia để gán cho hắn ta một tội danh... Là để trả thù đêm động phòng hoa chúc đó!
Nàng là ý trung nhân hắn ta cất giấu từ thời niên thiếu, hắn ta ái mộ nàng nhiều năm, vì nàng, cái gì hắn ta cũng có thể trả giá.
Nhưng nàng lại chỉ hận tại sao hắn ta không chết đi.
Hắn ta nhìn thấy Vân Sơ, thấy ánh mắt lạnh nhạt của nàng, thấy được sự đắc ý trong mắt nàng, tim hắn ta như bị một thanh đao chậm rãi cứa từng nhát nhỏ, vô cùng đau đớn.
Người đêm hôm đó rõ ràng không phải là hắn ta, dựa vào đâu mà hắn ta lại bị nàng trả thù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận