Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 247 -

Vân Sơ cười.
“Hiếu thuận? Thật tình?” Nàng trào phúng nói: “Danh nghạch vào Quốc Tử Giám của An ca nhi vốn là của Vân gia, vị trí vương phi của Phinh tỷ nhi cũng là ta tranh thủ được, thể diện của Tạ gia ngươi là ta đào của hồi môn duy trì... Chuyện Tạ Cảnh Ngọc ngươi không làm được đều phải dựa vào ta thành toàn, bọn nó vốn nên hiếu thuận ta! Nhưng sự thật thì sao, ta phí tâm phí sức lót đường cho bọn nó, bọn nó lại hùa với ngươi gạt ta suốt bốn năm, hiếu thuận thật lòng như vậy ngươi có cần không, sao có thể không dị ứng chứ?”
“Nàng, nàng!”
Tạ Cảnh Ngọc chỉ cảm thấy lồng ngực tê rần.
Đại não đột nhiên nổ vang như pháo hoa, trước mắt tối sầm, té xỉu trên xe ngựa.
Lúc hắn ta tỉnh lại thì đã thấy bản thân đang nằm trên giường của mình, hắn ta theo bản năng muốn chống giường ngồi dậy nhưng lại nhận ra tay trái của mình không có sức lực.
Một cơn khủng hoảng lan khắp toàn thân.
Hắn ta ngẩng đầu, thấy Vân Sơ ngồi cạnh mép giường.
Không biết tại sao khi nhìn thấy gương mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của nàng, trong lòng hắn ta lại sinh ra một cảm giác sợ hãi khó nói nên lời.
“Đại phu nói ngươi uống nhiều rượu nên hỏa khí công tâm, khí huyết tắc nghẽn, tay trái tạm thời không dùng được.” Vân Sơ bưng một chén thuốc đưa qua: “Mấy ngày này tạm thời ở nhà nghỉ ngơi đi, ta đã sai người đi xin nghỉ cho ngươ rồi.”
Tạ Cảnh Ngọc mạnh mẽ nâng tay trái, nhưng dù hắn có cố hết sức thì cũng không nâng được chút nào.
Vân Sơ cho nha hoàn đỡ hắn ta ngồi dậy, cầm chén thuốc đặt vào tay hắn ta: “Đại phu nói không được tức giận, cảm xúc không được dao động quá nhiều.”
Bảo trì cảm xúc bình thản thì còn có thể sống lâu thêm một thời gian.
Nếu lại bị nàng chọc cho té xỉu như hôm nay, sợ là thân thể này sẽ không chống đỡ nổi nữa.
Tạ Cảnh Ngọc muốn mở miệng nói chuyện nhưng yết hầu lại vô cùng đau đớn, không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Sơ rời đi.
Ra bên ngoài, Vân Sơ nhỏ giọng nói: “Sau này không cần đưa thuốc tới nữa.”
Nàng muốn Tạ Cảnh Ngọc chậm rãi chết bệnh chứ không phải bị độc chết bất đắc kỳ tử...
Thính Sương gật đầu lĩnh mệnh.
Ra tới cửa thì thấy lão thái thái đang nắm quải trượng run rẩy đi tới, Nguyên thị cũng đi theo, bắt lấy nàng hỏi: “Cảnh Ngọc thế nào, đại phu nói thế nào?”
“Đại phu nói do uống rượu nhiều nên mới ngã bệnh, ngài ấy vừa mới uống thuốc, đã ngủ rồi.” Vân Sơ nói: “Lão thái thái cùng mẫu thân đừng vào trong quấy rầy chàng nghỉ ngơi.”
“Sao đột nhiên lại đổ bệnh, thân thể nó vẫn luôn cường kiện, trước giờ chưa từng sinh bệnh.” Lão thái thái sốt ruột không chịu được: “Sớm biết thế thì ta đã bảo nó đừng tới Vân gia.”
Nguyên thị mở miệng: “Vân tướng quân cách năm năm mới hồi kinh một lần, nó là nữ tế sao có thể không tới, chỉ trách bản thân nó mê uống rượu thôi.”
“Đại phu nói không có vấn đề gì lớn.” Vân Sơ mở miệng nói: “Ta muốn tìm thời gian cho bọn nhỏ chính thức ra mắt ngoại công.”
Lão thái thái vừa nghe Tạ Thế An nói Vân Sơ vẫn chưa cho bọn nó ra mắt ngoại công, trong lòng bà ta vô cùng để ý, nhưng vì Cảnh Ngọc đột nhiên bị bệnh nên mới chưa truy cứu.
Lúc này Vân Sơ lại chủ động nhắc tới, trong lòng bà ta mới thoải mái hơn một chút: “Lý phải là như thế, khi nào phụ thân con tiện?”
“Cha ta nói tất cả hài tử được nuôi dưới danh nghĩa của ta đều phải đến cho ông ấy nhìn một lần.” Vân Sơ nhướng mắt nói: “Bao gồm cả Duy ca nhi.”
“Này, này không tốt lắm đâu.” Lão thái thái siết chặt tya: “Duy ca nhi như vậy, sợ là cha con không vui, thôi bỏ đi.”
“Nếu đã là hài tử trên danh nghĩa của ta thì cũng là ngoại tôn của cha ta, cha ta cũng muốn tìm một đường ra cho Duy ca nhi.” Vân Sơ cười cười: “Duy ca nhi ở thôn trang cảnh tỉnh lâu như vậy, hẳn là đã hiểu chuyện nhiều, ta sắp xếp người đón nó về.”
Nguyên thị lập tức gật đầu: “Đúng đúng, cũng không thể để Duy ca nhi bị phế đi như vậy, hiếm khi ông thông gia nguyện ý quản, cứ mang nó theo đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận